“Hừ!” Đối mặt với người thanh niên vội vàng chạy đến, Vương Ma Tử phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong lỗ mũi, hồn nhiên không để người thanh niên vào mắt.
Hắn ta nhặt Định hồn châu trên mặt đất ngay trước mặt thanh niên, lúc đi ngang qua còn cố ý thị uy đẩy mạnh một cái vào bả vai thanh niên, xoay người đi về phía Triệu Khách.
Nhìn vẻ mặt không rõ vui giận của người thanh niên, Vương Ma Tử hiểu ý mỉm cười.
Hắn ta lăn lộn trong số người đưa thư lâu như vậy, có thể trở thành một con hắc mã giết ra ngoài, tuyệt đối không chỉ vì hắn ta có vũ lực đáng kiêu ngạo.
Phong cách xử sự giết người lập uy này, Vương Ma Tử còn xe nhẹ đường quen hơn cả Triệu Khách.
Huống hồ, hắn ta thấy Triệu Khách còn giữ lại thủ đoạn, biết Triệu Khách đang có suy nghĩ gì.
“Cho ngươi!”
Tiện tay ném viên Định hồn châu trên tay cho Triệu Khách.
Triệu Khách tiếp nhận Định hồn châu, cũng không để ý đến người trung niên đã hôn mê sâu trên mặt đất.
Nhận lấy Định hồn châu mà Vương Ma Tử ném cho hắn, hàng lông mày nhíu chặt, sau khi Định hồn châu đến tay, hình xăm thần bí ở ngực như một con chó hoang chết đói.
Trên mặt Triệu Khách không lộ vẻ gì nhưng trong lòng lại giật mình, nhanh chóng dùng hết sức để áp chế, đồng thời nhét tay vào trong túi, bình tĩnh thu Định hồn châu vào trong Không gian giới chỉ.
Không có Định hồn châu ở trong tay, sự dao động trên hình xăm trước ngực mới dần bình tĩnh lại.
Sau khi thu hồi Định hồn châu, Triệu Khách vỗ tay, nụ cười trên mặt rực rỡ như thiếu niên ánh nắng vừa đi ra từ cửa trường.
“Được, lần này hai ta thanh toán xong! Đi thôi!”
Triệu Khách nói xong đưa tay khoác cổ Ải Cước Hổ, dẫn người rời đi.
Ải Cước Hổ ngây ngốc một lúc, chỉ trong thời gian nháy mắt đã có một người nằm trên mặt đất, vừa nãy Quỷ Đồng hãy còn ngang ngược, lập tức bị Vương Ma Tử đánh hồn phi phách tán.
Trong chốc lát, ánh mắt Ải Cước Hổ thỉnh thoảng nhìn về phía Vương Ma Tử, trong lòng hơi không thể chấp nhận được, một tên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nâng cốc nói cười với hắn ta lại có thực lực hung tàn như thế.
Cũng giống với hai người ngồi ở dãy cuối trong lớp học, mỗi ngày trốn phía sau trò chuyện đánh rắm, không học hành tử tế.
Kết quả đến lúc kiểm tra, cái tên ngày nào cũng không học tập cho giỏi giống mình lại thi được thành tích hạng nhất cả lớp, lúc này mới biết thì ra tên này là một học bá.
Cảm giác đó… Thật mẹ nó.
“Đừng ngơ ngác nữa, lai lịch tên chạy đến là gì!”
Triệu Khách cố ý đi thật chậm, đồng thời khẽ nói bên tai Ải Cước Hổ.
Ải Cước Hổ giật mình, đầu óc mê mẩn lập tức tỉnh táo lại, quay đầu nhìn thoáng qua thanh niên còn đứng sau lưng, khẽ nói: “Ta không biết tên này, rất thần bí, nhưng ta từng thấy hắn ra tay, là một người đưa thư hệ cảm giác có thực lực rất mạnh, nhưng lúc tên này tranh đoạt thiết côn thần bí vận khí kém đến cực điểm, tránh né được một kích chắc chắn phải chết, không ngờ lại giẫm trúng cơ quan, mất nửa cái gáy!”
Ải Cước Hổ nói đến đây, không nhịn được hơi cười trên nỗi đau của người khác.
Không sai, trong người đưa thư trung cấp, hắn ta chỉ có thể coi là một người đầu đường xó chợ.
Cho dù thực lực của ngươi mạnh mẽ hơn ta nhiều, không phải sau cùng cũng chết ở nơi này sao.
“Mấy người còn lại có phải đều thuộc hệ cảm giác không!”
Triệu Khách vặn hỏi, hắn cảm giác được dù là người trung niên bị hắn nện, hay là Quỷ Đồng đều có hồn thể cường tráng tương đương với năm người khác.
Hoàn toàn không phải người mà Ải Cước Hổ có thể đánh đồng.
“Ừm, không sai, trên cơ bản đều là người hệ cảm giác!”
Ải Cước Hổ cố ý quay đầu nhìn một cái, nói rất chắc chắn.
Thật ra điều này cũng không khó suy đoán, từ lúc La quản sự đưa tấm bình phong lên, thật ra Triệu Khách đã mơ hồ cảm giác được, những người đưa thư đã chỉ còn lại hồn thể này rất ăn ý bắt đầu tự hình thành từng phạm vi của mình.
Khi những người đưa thư hệ cảm giác này còn sống, thân thể của bọn họ rất yếu đuối, yếu ớt đến mức một người đưa thư hệ cận chiến có thể xử lý bọn họ như giết gà giết chó trong vòng ba bước.
Nhưng sau khi chết thì kết quả đã ngược lại, vì người đưa thư hệ cảm giác có hồn thể cường đại, sau khi tiếp nhận sự gia trì của Định hồn châu, chắc chắn càng là như hổ thêm cánh.
Ngược lại khiến bọn họ trở thành một nhóm mạnh nhất, ít nhất lúc bắt đầu cùng một vạch xuất phát, bọn họ có thể vượt xa hồn thể người đưa thư khác.
Đừng nói là kẻ đầu đường xó chợ như Ải Cước Hổ, dù là hồn thể người đưa thư khác cũng không lọt vào mắt bọn họ.
Triệu Khách đoán đây là lý do vì sao, sau khi Quỷ Đồng thấy ba người Triệu Khách lại muốn mượn đao giết “người”.
Vì trong lòng Quỷ Đồng, ba người bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ râu ria, có chết hay không cũng không sao cả.
Dường như đi ra ngoài nhìn thấy một con kiến ở dưới chân, chỉ tùy tiện một chân là có thể đơn giản giết chết.
Nhưng Quỷ Đồng không ngờ hắn ta đạp một cái này, không phải đạp xuống một con kiến mà là một con rắn độc đòi mạng hắn ta.
“Đợi chút!”
Thấy ba người Triệu Khách muốn đi, cuối cùng thanh niên không nhịn được mở miệng gọi Triệu Khách.