Triệu Khách quay đầu nhìn, chỉ thấy thanh niên thở sâu chậm rãi đến gần Triệu Khách, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt cảnh giác không hề rời khỏi Vương Ma Tử.
Cuối cùng dừng lại ở chỗ cách Vương Ma Tử năm mét.
“Đừng hiểu lầm, ta không có ác ý, chỉ là các ngươi giết chết Quỷ Đồng cũng hơi quá đáng, huống hồ hiện tại mọi người đều trên một cái thuyền, đôi bên không nên tàn sát nhau như vậy!”
“Ha!”
Triệu Khách nghe vậy, ánh mắt sâu xa đảo qua khuôn mặt của năm người còn lại, ngoại trừ người đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt năm người còn lại đều hơi mất tự nhiên.
Vừa rồi bọn họ nghe rõ ràng là Quỷ Đồng muốn mượn đao giết người trước, suýt nữa hố chết ba người trước mắt.
Lúc này người thanh niên lại nói như vậy, thật sự là…
“Khụ khụ, Ngô Khôi, chuyện là thế này…”
Có người lại gần, khẽ kể lại toàn bộ việc đã xảy ra bên tai thanh niên.
Sau khi Ngô Khôi nghe kể tất cả chuyện đã xảy ra, trên mặt lập tức không nhịn nổi, vừa muốn nói ra những lời lẽ chính nghĩa, kết quả bị vả mặt rung lên ầm ầm.
Quả nhiên không phải ai cũng có thể làm được loại chuyện thánh mẫu này, nhưng Ngô Khôi có thể khiến những người này để hắn ta cầm đầu, đương nhiên sẽ không quan tâm chút mặt mũi đó.
Hắn ta thở sâu, nghiêm mặt mắng: “Tên Quỷ Đồng này đúng là bùn nhão không đổi được thói đớp cứt!”
“Là bùn nhão không thể trát tường!” Một người đứng sau nghe vậy hơi ngạc nhiên, khẽ nhắc nhở.
Hiển nhiên trình độ văn hóa của Ngô Khôi cũng không có gì đặc biệt, Ngô Khôi ngạc nhiên, gật đầu: “Đúng, dù sao cũng cùng một ý!”
Nói xong, trên mặt lập tức mỉm cười, nói với Triệu Khách: “Hiểu lầm rồi, huynh đệ, các ngươi đừng để ý, đây là ý tưởng của một mình Quỷ Đồng, không hề liên quan đến chúng ta!”
Ánh mắt Triệu Khách đánh giá Ngô Khôi từ trên xuống dưới, chờ sau khi Ngô Khôi nói hết câu lại nhún vai tỏ vẻ không quan trọng: “Nói xong chưa?”
“Ây…”
Ngô Khôi ngạc nhiên, không ngờ Triệu Khách lại không biết cách nói chuyện như vậy, những lời nói mà mình thật vất vả sắp xếp lại bị một câu của Triệu Khách chặn ngang, thật sự khiến lời nói của Ngô Khôi nghẹn cứng trong cổ họng.
“Nói xong chưa, chúng ta phải đi!”
Triệu Khách thấy Ngô Khôi không nói gì, quay người muốn rời khỏi.
“Đừng đi!”
Lần này Ngô Khôi hơi nóng nảy, bước nhanh đổi theo, lại thấy Vương Ma Tử xoay phắt người lại, đôi mắt như chuông đồng lạnh băng nhìn chằm chằm Ngô Khôi.
Trong chốc lát, trái tim Ngô Khôi run lên, đột nhiên nhận ra khoảng cách giữa mình và Vương Ma Tử quá gần.
Nhưng lần này, Triệu Khách lại đẩy Vương Ma Tử ra, vẻ mặt cổ quái nhìn Ngô Khôi.
“Còn có việc gì?”
“Ta…” Ánh mắt Ngô Khôi nhìn thoáng qua Vương Ma Tử, sau khi lùi lại hai bước mới khiến suy nghĩ của mình bình tĩnh lại.
“Ta còn có một tin tức xấu muốn nói cho ngươi biết, Tề Lượng kia đã phát hiện Định hồn châu có thể miễn dịch cơ quan, đồng thời rải tin tức này ra khắp nơi, cách dựa vào cơ quan để lừa giết những người đưa thư kia của các ngươi không thể thực hiện được nữa!”
“Ừm!!”
Triệu Khách hơi nhíu mày, lúc nghe được tin tức này, Triệu Khách vô thức nhìn về phía Ải Cước Hổ bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt Ải Cước Hổ hơi không đúng lắm.
Trước đó, Ải Cước Hổ chỉ nói gặp được Tề Lượng, lại không nói đến tin tức này.
Nhưng Triệu Khách không để ý đến Ải Cước Hổ, mà vẻ mặt nghiêm nghị hỏi Ngô Khôi: “Đã vậy, ngươi có đề nghị gì?”
Đã đến một bước này, mọi người sớm ngầm hiểu lẫn nhau.
Ngô Khôi lại liếc nhìn Vương Ma Tử, lấy hết can đảm đi đến trước mặt Triệu Khách: “Liên thủ, chúng ta liên thủ lại đưa ra một kế hoạch! Đảm bảo những người đưa thư kia có đến mà không có về!”
Nhìn vẻ mặt đầy tự tin của Ngô Khôi, Triệu Khách không nhịn được thấy tò mò.
Lúc này nghe Ngô Khôi nói hết câu, Triệu Khách không nhịn được tò mò vặn hỏi: “Kế hoạch gì? Có thể nói một chút không?”
Thấy Triệu Khách đã cắn câu, Ngô Khôi lập tức mỉm cười đầy tự tin, lại gần bên tai Triệu Khách thần bí nói nhỏ một lúc lâu.
Đôi mắt Triệu Khách co rụt lại, trong lòng không nhịn được thấy bất ngờ với kế hoạch của Ngô Khôi, không ngờ trong số bọn họ lại có người tinh thông kỳ môn trận pháp.
Kế hoạch của đám người Ngô Khôi rất đơn giản, lợi dụng sinh môn lấy số lượng Định hồn châu để quyết định quyền khống chế, dẫn dụ những người đưa thư cầm Định hồn châu trong tay đến đây.
Sau đó, biến sinh môn thành tử môn, âm dương đảo ngược, cho đến lúc đó bọn họ có thể chiếm cứu ưu thế, đánh giết những người đưa thư bị nhốt trong tử trận.
“Sao nào, ta có tỷ lệ 50% thành công khi thực hiện chuyện này, tuy nắm chắc năm phần mười không nhiều nhưng cũng đủ buông tay đánh cược một lần!”
Ngô Khôi nói xong lời cuối cùng, ánh mắt trở nên nóng bỏng, loại người đưa thư như bọn họ đều giãy giụa bên bờ vực sinh tử.
Cho dù biến thành một sợi du hồn, trong lòng luôn không thiếu can đảm mạo hiểm, nắm chắc năm phần mười đã đủ để bọn họ buông tay liều một lần.
Triệu Khách không vội trả lời Ngô Khôi, mà lẳng lặng đứng ở chỗ đó, tiêu hóa hết lời nói của Ngô Khôi.
Trên thực tế, cách của Ngô Khôi không chỉ mạo hiểm, còn dùng mạng sống để liều một phen.
“Ta cần chịu nguy hiểm gì!”
Mặc dù kế hoạch này của Ngô Khôi rất to gan nhưng nắm chắc năm phần mười, nói Triệu Khách không rung động là giả.