Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1782 - Chương 1782 - Xem Ta Phát Hiện Điều Gì!

Chương 1782 - Xem ta phát hiện điều gì!
Chương 1782 - Xem ta phát hiện điều gì!

Theo một tiếng kêu lên cách đó không xa, Triệu Khách ngạc nhiên, không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy, Triệu Khách cũng rất bất đắc dĩ nhún vai.

Nhưng Triệu Khách cũng không ngại nhanh chóng tiếp tục trò chơi này, vì thời gian của hắn cũng không còn nhiều lắm, vì vậy phải khiến trò chơi này tiến triển nhanh hơn mới được.

Không biết rốt cuộc bên lão đầu tử như thế nào.

Dù sao thần bí chi địa cũng không phải không gian khủng bố, tuy thời gian có sự chênh lệch với hiện thực lại không thể cho hắn đủ thời gian như không gian khủng bố.

Nghĩ tới đây, Triệu Khách không chút do dự nhanh chóng chạy về phía trước.

“Hắn bắt đầu hấp dẫn mục tiêu!”

Hai người Kiều Tam và Ngô Khôi trốn trên tháp chuông khá cao, nhìn kỹ sẽ phát hiện trong lòng bàn tay của hai người bị một cái hộp đặc thù che kín.

Chính vì cái hộp đặc thù này mới có thể khiến hai người đứng ở chỗ cao mà không bị phát hiện.

Kiều Tam và Ngô Khôi đứng trên cao nhìn xuống một điểm ánh sáng thiêu đốt trong hành lang tiền viện, đang nhanh chóng chạy dọc theo con đường nhỏ mà bọn họ quy hoạch.

“Ba trăm mét! Chắc hắn có thể chống đỡ được!”

Ngô Khôi nhìn ánh sáng trên con đường nhỏ, trong lòng căng thẳng siết chặt hai tay lại.

Thật ra, hắn ta cũng không quá coi trọng tên hòa thượng gọi là Viên Chân này.

Dù sao có mạnh như thế nào, cũng phải đối mặt với người đưa thư trung cấp có thực lực vượt xa bọn họ gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần.

Nhưng yêu cầu của Ngô Khôi không nhiều, chỉ cần ba trăm mét.

Khoảng cách ba trăm mét này đã đủ để hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người đưa thư, đến lúc đó năm người khác dưới tay hắn ta có thể dựa vào cơ quan và ám đạo, dần phân tán sự chú ý của những người đưa thư này đi, từng bước một dẫn những người đưa thư này vào cạm bẫy mà bọn họ đã sớm thiết kế tốt.

Kiều Tam không nói gì, trong đôi mắt đục ngầu kia để lộ ra một tia sáng lạnh, cảm thấy buồn cười với vẻ gấp gáp trên mặt Ngô Khôi, đồng thời trong lòng không khỏi khinh bỉ hắn ta.

Nói cho cùng, tên Ngô Khôi này vẫn còn quá trẻ, chỉ có chút mưu lược nhưng không phải một người vững vàng, không gặp việc còn tốt, có thể nói đạo lý rõ ràng, sắp xếp ngay ngắn.

Chỉ khi nào việc đến trước mặt, Ngô Khôi có mưu tốt lại không vững vàng, tính cách lo trước lo sau lập tức lộ ra ngoài.

“Thật sự là Định hồn châu!”

Ba bóng dáng sau lưng Triệu Khách càng đuổi càng sát, tốc độ cực kỳ nhanh.

Triệu Khách quay đầu nhìn, dường như cách một tầng mạng che mặt màu đen, chỉ mơ hồ thấy được hình dáng của ba người này, lại không thấy rõ hình dáng của ba người bọn họ.

Trong khoảnh khắc như một chớp mắt, gần như cùng lúc ba người đã chặn lại đường đi của Triệu Khách.

Nhìn Định hồn châu lơ lửng trong hư không, trên mặt ba người lập tức xuất hiện vẻ ngạc nhiên.

Đối với bọn họ, viên Định hồn châu này đơn giản là tự đưa tới cửa, nhưng còn chưa chờ bọn họ vui mừng.

Chỉ thấy Triệu Khách giậm chân xuống, viên Định hồn châu của Quỷ Đồng ở trong lòng bàn tay cũng bị Triệu Khách thu vào Không gian giới chỉ.

Thoáng chốc không có ánh sáng Định hồn châu, bóng dáng ba người trước mặt Triệu Khách càng trở nên mơ hồ.

Trong tích tắc, giới hạn giữa sống và chết lại trở nên rõ ràng, không thấy rõ rốt cuộc trên mặt ba người có biểu cảm như thế nào.

Lúc ba người còn đang ngạc nhiên, Triệu Khách đã dễ dàng nhảy lên từ trước mặt ba người.

Đây chính là lý do vì sao Triệu Khách biết rõ nhiệm vụ này không khác gì đi chịu chết, nhưng vẫn có lực lượng tiếp tục chơi theo ý của đám người Ngô Khôi.

Mặc dù hắn đi theo kế hoạch của đám người Ngô Khôi, từng bước một trở thành mồi nhử theo ý của hắn ta, nhưng Triệu Khách lại không định diễn một nhân vật nhỏ không có tiếng tăm gì trong kịch bản của bọn họ.

Ngược lại, trong lòng Triệu Khách lại càng mong đợi vở kịch này, đồng thời hắn muốn diễn kịch bản của hắn ở trong vở kịch này.

Sau khi Triệu Khách kéo giãn khoảng cách với ba người đưa thư kia, lại nhanh chóng cầm Định hồn châu của Quỷ Đồng ở trong lòng bàn tay.

Trong chốc lát, trước mặt bùng lên ráng mây bạc, khiến giới hạn tách rời sinh tử vừa rồi lại trở nên mơ hồ.

Định hồn châu trước mắt đột nhiên ảm đạm, vừa rồi Định hồn châu còn ở trong tầm mắt của bọn họ, một giây sau lại biến mất không thấy!

Còn chưa chờ bọn họ hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy ánh sáng lấp lóe cách đó không xa, Định hồn châu lại đã bỏ xa bọn họ hơn mười thước.

“Xảy ra chuyện gì? Sao hắn làm được!”

Ở trên tháp cao, Ngô Khôi thấy Triệu Khách lại khiến ánh sáng của Định hồn châu lóe sáng, đương nhiên rất vui mừng, nhưng tiếp theo trong lòng lại sinh ra sự cảnh giác đề phòng sâu sắc.

Dù sao đối mặt với sự đuổi bắt của ba người đưa thư trung cấp, Ngô Khôi tự hỏi lòng mình, đổi lại là bọn họ, e rằng hiện tại đã bị những người đưa thư này cưỡng ép cướp đi Định hồn châu.

Kiều Tam đứng bên cạnh suy nghĩ một chút: “Chắc tiểu tử này đã phát hiện cơ quan nào đó mà chúng ta không chú ý đến.”

Kiều Tam nói đến đây, trên khuôn mặt già nua đầy đồi mồi kia lại trở nên cẩn thận, là bọn họ coi thường tên ngốc này, nhưng đám người Kiều Tam cũng không dám xác định rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bình Luận (0)
Comment