Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1783 - Chương 1783 - Xem Ta Phát Hiện Điều Gì! (2)

Chương 1783 - Xem ta phát hiện điều gì! (2)
Chương 1783 - Xem ta phát hiện điều gì! (2)

Cái hộp trên tay bọn họ chỉ có thể che giấu phần lớn ánh sáng.

Ở cách xa còn tốt, nếu đến gần một chút cũng bị người đưa thư phát hiện.

Lúc này, đám người Kiều Tam chỉ có thể dựa vào ưu thế đứng ở trên cao, nhìn tốc độ di chuyển của tia sáng trên Định hồn châu để xác định tình huống của Triệu Khách.

Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai người Kiều Tam và Ngô Khôi chỉ có thể dựa vào suy đoán để đưa ra kết luận.

Nhưng có một điều có thể chắc chắn, tên hòa thượng gọi là Viên Chân này chắc chắn có điều giấu giếm bọn họ.

“Ồ!”

Lúc này, Kiều Tam đột nhiên thay đổi sắc mặt.

“Sao nào?” Ngô Khôi nghe được câu nói của Kiều Tam lập tức trở nên căng thẳng.

Kiều Tam không để ý đến Ngô Khôi, trên khóe mắt đầy đốm đồi mồi kia không nhịn được giật nhanh hơn, không chớp mắt nhìn chằm chằm bên dưới, sau khi im lặng một lát lại nghe giọng Kiều Tam trở nên chật vật.

“Không đúng, những người đưa thư này đã sớm có chuẩn bị, đây là muốn bao vây lại, không tốt! Nhanh! Phát tín hiệu đi, để tất cả mọi người rút lui!”

Trước đó Kiều Tam không chú ý đến, lúc này mới phát hiện, vốn dĩ sau lưng Triệu Khách chỉ có ba người đưa thư, nhưng bây giờ số lượng đã biến thành sáu người.

Những người đưa thư này cũng không nóng lòng tranh đoạt viên Định hồn châu trên tay Triệu Khách, mà mơ hồ tạo thành một sự ăn ý khi đoàn đội hợp tác.

Có thể khiến những người đưa thư kiêu căng khó thuần này trở nên phối hợp như vậy, trong đầu Kiều Tam không tự chủ được nghĩ đến một người.

Có lẽ cũng chỉ có hắn ta có thể khiến những người đưa thư này tạm thời buông xuống lợi ích, bắt đầu phối hợp với nhau.

“Đáng chết!”

Nghĩ tới đây, trong lòng Kiều Tam lại rơi xuống vực sâu, vừa rồi trong lòng còn thấy bất mãn vì Triệu Khách có điều giấu giếm, nhưng bây giờ Kiều Tam chỉ hy vọng thực lực của Triệu Khách mạnh hơn dự đoán của bọn họ, ít nhất có thể kéo dài thời gian để những người còn lại rút lui.

Nhưng hiện thực tàn khốc thường không thay đổi vì suy nghĩ của con người.

Chỉ thấy Triệu Khách tiếp tục cố gắng chạy về phía trước gần hai mươi mét, trong lòng Triệu Khách cũng không nhịn được sinh ra một dự cảm xấu.

Quá thuận lợi!

Sáu người sau lưng căn bản không giống đang đuổi bắt, càng giống đang xua đuổi.

Loại xua đuổi này càng giống hình ảnh một bầy sói xua đuổi linh dương vào trong sơn cốc chật hẹp, mà Triệu Khách đi theo lão đầu tử được thấy trên bình nguyên Siberia.

“Chẳng lẽ…”

Ngay lúc trong đầu Triệu Khách thoáng qua một suy nghĩ.

“Cạch” một tiếng rung động, theo một tia sáng màu tím đột nhiên lóe lên xung quanh, đón đầu chụp xuống.

Cơ quan thứ nhất bị Triệu Khách phát động, nhưng cơ quan lại không thể kéo dài thời gian cho Triệu Khách.

Ngược lại cùng lúc khởi động cơ quan, chỉ thấy trong bóng tối vỡ ra một vết nứt, theo đó là một thanh liêm đao đen kịt chém thẳng xuống đầu Triệu Khách.

Thậm chí Triệu Khách có thể rõ ràng cảm nhận được, không gian xung quanh liêm đao bị lực lượng kinh khủng xé rách ra.

Vẻ mặt Triệu Khách hơi thay đổi, tuy trong lòng đã sớm có dự đoán lại không ngờ sẽ hung mãnh như vậy.

Trong thoáng chốc, hai nhân cách Tức giận và Cao ngạo bị Triệu Khách kích hoạt, bản năng chiến đấu lập tức tăng lên như bão tố.

Dựa vào cảm giác cường đại của Cao ngạo, trong nháy mắt Triệu Khách đã khóa chặt quỹ tích liêm đao của đối phương một cách chính xác.

Triệu Khách phát ra một tiếng kêu kỳ quái, thân thể nhảy phắt ra ngoài, chuôi hung khí dữ tợn này chém xuống chỗ cách hắn chưa đến một mét.

Gạch đá trên mặt đất bị liêm đao nhẹ nhàng cắt thành mảnh nhỏ, một gốc cây đào cũng bị tác động đến, trong khoảnh khắc chia năm xẻ bảy, càng khiến trên dưới cả người hắn chật vật hơn.

Tuy hắn không bị liêm đao chém trúng nhưng cũng bị dư chấn gây thương tích.

Triệu Khách lộn một vòng đập vào tảng đá, há mồm phun ra một búng máu, sau khi lắc đầu lại tiếp tục chạy hùng hục như một con khỉ con đầy bùn.

Trong chốc lát, mọi người lại trơ mắt nhìn viên Định hồn châu ánh bạc lóng lánh kia nhanh chóng xông vào hành lang bên cạnh, trong lúc yên lặng lại biến mất thêm lần nữa.

“Ồ!”

Chỉ thấy Ngô Á thò đầu ra từ trong vết nứt không gian, thấy thể vẻ mặt hơi không nhịn được nữa.

Hắn ta ngượng ngùng quay đầu, nói với sáu người: “Thật xin lỗi, vừa rồi ta thật sự không ngờ viên Định hồn châu này lại đột nhiên trở nên linh hoạt như vậy!”

“Hừ, dù sao cũng không chạy được!”

Sau khi có người hừ lạnh nói một câu, lại nhanh chóng dẫn người chạy đến một đầu khác của con đường nhỏ.

“Ôi chao, thật đúng là…”

Ngô Á nhìn sáu người rời đi không khỏi nhếch miệng, vẻ mặt tiếc hận nhảy ra từ trong vết nứt không gian.

Ngay lúc định rời đi, Ngô Á quay phắt đầu lại nhìn sau lưng, trong ánh mắt thoáng qua vẻ nghi ngờ nhưng dường như cũng không nghĩ nhiều, một lần nữa biến mất trong vết nứt không gian.

Trong chốc lát xung quanh lại trở nên yên tĩnh, dường như tất cả chưa từng xảy ra, ngoại trừ gốc cây đào bị sóng năng lượng đánh trúng và vết cắt trên mặt đất.

“Phù! Xé rách không gian, cầm liêm đao trong tay, sẽ không trùng hợp như thế chứ!”

Ở góc tường, thật ra Triệu Khách cũng không rời đi, thân thể nhẹ nhàng nằm trên mặt đất, thở dài một hơi.

Bình Luận (0)
Comment