Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1787 - Chương 1787 - Đồng Đội Heo? (3)

Chương 1787 - Đồng đội heo? (3)
Chương 1787 - Đồng đội heo? (3)

Lúc đi lại, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía Tề Lượng đang ngồi trên tảng đá, thấy dáng vẻ vững vàng bình tĩnh của tên Tề Lượng này, Trương Hải Căn không khỏi nôn nóng đưa tay túm tóc.

Hắn ta đi hai ba bước, còn chưa há mồm lại cúi đầu xuống, nhưng suy nghĩ một lát vẫn mở miệng nói: “Tiểu Lượng, đến bây giờ chúng ta cũng chưa có một viên Định hồn châu nào, nếu con lợn béo đáng chết kia nói không sai, chẳng phải chờ đến giờ Tý chúng ta sẽ chết chắc sao!”

Heo mập thôi diễn ra rất nhiều khả năng, khả năng lớn nhất đây là những thứ mà mộ chủ cố ý để lại.

Dù là Định hồn châu hay thiết côn thần bí, đều như cố ý để lại manh mối cho bọn họ tranh đoạt.

Nếu không tranh đoạt, chỉ sợ tình huống trước cửa vương phủ sẽ xuất hiện một lần nữa, người không lấy được những món đồ thần bí kia chắc chắn không thể miễn dịch sự tấn công của cơ quan.

Lần trước Tề Lượng dựa vào Thánh quang thuẫn đặc biệt của hệ thánh quang mới miễn cưỡng thông qua.

Lần này thì sao?

Trương Hải Căn không tin lần sau gặp cơ quan, bọn họ còn có vận khí tốt dựa vào Thánh quang thuẫn cưỡng ép vượt qua.

Nhưng Tề Lượng không những không nóng nảy, ngược lại còn dùng bản đồ cơ quan trên tay làm thẻ đặt cược, ép đám người đưa thư Ngô Á liên thủ hợp tác, bố trí vòng cạm bẫy lớn như vậy để tiến hành hình thức đuổi bắt trải thảm.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Tề Lượng lại không tự mình tham gia.

Bây giờ Trương Hải Căn nhìn Tề Lượng ngồi trên tảng đá, đã hoàn toàn không nhận ra trong lòng Tề Lượng đang suy nghĩ điều gì.

Hoặc phải nói, từ sau khi đại náo Quỷ thị, hắn ta đã bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi của Tề Lượng.

Nụ cười dần ít đi, luôn thích ngồi một mình ngơ ngác, không nói ra được rốt cuộc là sự biến hóa như thế nào nhưng Trương Hải Căn cũng không thích lắm.

Đối mặt với câu hỏi của Trương Hải Căn, Tề Lượng lắc đầu đi xuống khỏi tảng đá, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Trương Hải Căn: “Hải Căn ca, ngươi tin tưởng ta không?”

“Ây…”

Nghe câu hỏi đột ngột của Tề Lượng, Trương Hải Căn hơi ngạc nhiên một lúc mới gật đầu: “Đương nhiên, ta không tin ai, còn có thể không tin ngươi sao?”

“Vậy đừng hỏi cái gì hết, tin tưởng ta, ta sẽ dẫn các ngươi rời khỏi nơi quỷ quái này.”

Tề Lượng giải thích, cất bước rời khỏi bên cạnh Trương Hải Căn.

Tự tin!

Chưa bao giờ Trương Hải Căn cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ như thế ở trên người Tề Lượng.

Lẽ ra đây là một chuyện tốt, nhưng phía sau phần tự tin này luôn khiến Trương Hải Căn không thể diễn tả được cảm giác trong lòng là như thế nào.

“Này!”

Đúng vào lúc này, chỉ thấy Tề Lượng đột nhiên vẫy tay gọi, Trương Hải Căn quay đầu lại mới phát hiện Tề Lượng đã đi hơn mười mét.

Thấy thế, Trương Hải Căn lập tức vui vẻ chạy tới.

“Đi thôi, chúng ta đến một nơi!”

“Đi đâu?”

Trương Hải Căn không biết rốt cuộc Tề Lượng muốn làm cái gì, lại thấy Tề Lượng mỉm cười thần bí, khẽ nói: “Không phải vừa rồi ngươi hỏi rốt cuộc ta định làm gì sao? Còn nhớ ta đã xé xuống một góc trên bản đồ cơ quan chứ, không sai, chúng ta sẽ đến đó!”

“Xé xuống một góc!”

Trong lòng Trương Hải Căn chấn động, tuy Tề Lượng đã dùng bản đồ cơ quan làm thẻ đặt cược đưa cho đám người Ngô Á, nhưng góc bản đồ cơ quan đã bị Tề Lượng xé xuống.

Tề Lượng chưa từng nói rốt cuộc cạnh góc này là chỗ nào, Trương Hải Căn cũng không hỏi thăm chuyện này, lúc này theo Tề Lượng đi trên con đường nhỏ không bao lâu, từ xa đã gặp một gốc cây lựu.

“Chính là chỗ này!”

Thấy được gốc cây lựu kia, Tề Lượng dừng bước, Trương Hải Căn cũng nhìn gốc cây lựu đã khô héo cách đó không xa, trên cành cây khô quắt không còn lại một chiếc lá nào.

Nhưng hắn ta cũng không khinh thường gốc cây lựu kia vì thế, hắn ta đã rất nhiều lần tận mắt thấy cơ quan lợi hại.

Cơ quan nơi này có lẽ là một cọng cỏ, một gốc cây, thậm chí là một món đồ không ra gì, nhưng chính vì những thứ không ra gì này đã giết chết một nửa người của bọn họ.

“Không sai, chính là chỗ này, nếu những Định hồn châu đó có sinh mệnh, ta nghĩ nơi này là cơ hội cuối cùng của bọn họ!”

Tề Lượng lấy góc bản đồ cơ quan bị hắn ta xé xuống ra khỏi sách tem, cầm trong lòng bàn tay.

“Nơi này?”

Trương Hải Căn nhìn gốc cây lựu đã khô héo kia, hoang mang vặn hỏi Tề Lượng: “Có liên quan gì với chúng ta? Hiện tại chúng ta không có Định hồn châu, tiếp theo phải làm sao?”

Trương Hải Căn thật sự không hiểu nổi, đến lúc này rồi trong đầu Tề Lượng đang suy nghĩ điều gì.

Đối mặt với Trương Hải Căn nóng vội như lửa đốt, cuối cùng khuôn mặt luôn không thay đổi của Tề Lượng đã có chút biến hóa.

“Hải Căn ca, ngươi không cần lo lắng về Định hồn châu.”

“Ta có thể không vội sao, chắc chắn số lượng Định hồn châu sẽ ít hơn thiết côn thần bí kia, chúng ta…”

Trương Hải Căn còn chưa nói hết câu, chỉ thấy bàn tay trắng trẻo của Tề Lượng đập mạnh xuống vai Trương Hải Căn, ngắt lời Trương Hải Căn.

“Tin tưởng ta, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài!”

“Ta…”

Nhìn Tề Lượng dần cúi đầu xuống ở trước mặt mình, Trương Hải Căn há miệng, cuối cùng ánh mắt lại nhìn về phía bả vai của mình.

Bình Luận (0)
Comment