Nhìn viên Định hồn châu này trốn ở trong ám đạo, trong mắt người đưa thư lập lòe ánh sáng vô cùng hưng phấn.
“Hít! Mả mẹ nó!”
Sắc mặt Quỷ Thủ thay đổi, một loạt biến hóa đánh hắn ta không kịp trở tay.
Đại não của hắn ta đã không có thời gian suy nghĩ, mà xuất phát từ bản năng cầu sinh, khiến thân thể của hắn ta bắt đầu liều mạng chạy đi như điên.
“Nơi này có một cái ám đạo, bắt lấy nó!”
Hai tên người đưa thư theo sát phía sau cũng xông vào ám đạo.
Từ đầu đến cuối, Triệu Khách vẫn không nhanh không chậm ngồi xuống đất, thu hồi lại Không gian giới chỉ trên đầu ngón tay của Nhiếp nguyên thủ, lấy ra một cái Bánh bao hoàng kim dược từ trong đó nhét vào trong mồm.
Cũng như Triệu Khách đã nói, tuy hắn bằng lòng đi theo kịch bản của đám người Kiều Tam, nhưng điều này không có nghĩa sẽ thành thật trở thành vai phụ trong kịch bản của bọn họ.
Trò chơi đã bắt đầu, vậy đừng ai nghĩ đến việc tùy tiện rút lui sớm.
Sau khi ăn Bánh bao hoàng kim dược, chỉ thấy Triệu Khách lại lấy ra Định hồn châu của Quỷ Đồng, quay người lao về một bên khác.
Trên tháp cao, suy nghĩ của Kiều Tam đầy nặng nề nhìn ánh sáng lại lấp lóe ở phía dưới, vẻ mặt trở nên kỳ quái.
“Xảy ra chuyện gì, sao Quỷ Thủ đột nhiên hành động một mình? Chẳng lẽ hắn không nhìn thấy tín hiệu?”
Ngô Khôi không giữ được bình tĩnh, nhưng còn chưa chờ Kiều Tam mở miệng, chỉ thấy một chỗ khác vang lên một tiếng ầm ầm, lại thấy một đoàn ánh sáng bạc oánh nhuận lấp lóe.
Là một người khác trong số bảy người bọn họ, biệt danh Quỷ Giác.
Nhiệm vụ giống với Quỷ Thủ, theo lý lúc này hắn ta phải rút lui rồi mới đúng, sao lại đột nhiên để lộ bản thân.
“Ngươi xác định bọn họ đều nhận được tín hiệu hả?”
Quỷ Thủ chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, vậy Quỷ Giác là xảy ra chuyện gì? Thậm chí Kiều Tam còn hơi nghi ngờ Ngô Khôi có phát tín hiệu hay không.
“Ta đã phát ra ngoài rồi, ta thật sự phát ra ngoài, tuyệt đối không có sơ sót, chắc chắn là…”
Ngô Khôi còn chưa thể nói hết câu, lại thấy một đoàn ánh sáng bạc xuất hiện, cũng không phải địa điểm đã bàn bạc cẩn thận, nhìn phương hướng chắc đang rút lui nửa chừng.
Lần này khuôn mặt Ngô Khôi không khỏi giật giật, ngay cả hắn ta cũng bắt đầu nghi ngờ mình có phát tín hiệu ra hay không.
“Ta…”
Trong lúc nhất thời, biểu cảm của Ngô Khôi khá đặc sắc, cùng lúc nghi ngờ bản thân, lại cảm thấy không cách nào giải thích tình cảnh trước mặt, điều quan trọng hơn là trong ánh mắt nhìn sang của Kiều Tam, dường như hắn ta thấy được ba chữ “đồng đội heo!”
Loại nghi ngờ này chắc chắn không thua gì bạo kích trên mặt tinh thần với Ngô Khôi.
Nếu là người đưa thư hạ cấp, ngẫu nhiên phạm phải mấy sai lầm cấp thấp cũng có thể nói được, nhưng bọn họ là người đã bò ra từ trong nguy cấp mấy lần, lại còn có thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.
Với ba chữ đồng đội heo này, đừng nói Kiều Tam, ngay cả Ngô Khôi cũng cảm thấy mình không thể chấp nhận được.
“Được rồi, lập tức trở lại đi, ngẫu nhiên hy sinh đôi chút là điều không thể tránh được!”
Dường như cũng nhận ra vẻ khó chịu trên mặt Ngô Khôi, hắn ta cố hết sức ổn định lại tâm trạng của mình, mở miệng giúp Ngô Khôi xuống đài.
Kiều Tam thở sâu, việc đã đến nước này chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, tiếp tục đi theo kế hoạch ban đầu.
“Ồ, đúng! Đúng! Đúng, dù sao đạt được mục đích là được.”
Vốn Ngô Khôi là người có mưu lược tốt lại không vững vàng, người này gặp việc sẽ lộ ra ý thức lâm nguy rất kém cỏi, Ngô Khôi nóng lòng lấy xuống cái mũ đồng đội heo, nói tới nói lui lại trở nên hơi không có não.
Ngô Khôi nói xong lời này, chỉ thấy Kiều Tam đột nhiên dừng bước, đưa lưng về phía Ngô Khôi, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng dày đặc, thật sự không nhịn được thầm mắng trong lòng: “Ngu xuẩn!”
Liên tục có Định hồn châu lộ ra, ngoại trừ đám người Kiều Tam còn có một số Định hồn châu ẩn nấp ở trong góc, lúc này cũng bị ép phải lộ ra.
Bọn họ giống với Quỷ Giác, còn chưa thấy cái gì đã thấy một bàn tay lớn màu vàng óng kéo một viên Định hồn châu rơi thẳng xuống đầu.
Ngay sau đó, chỗ mình đang ẩn nấp lại bị lộ ra.
Tuy trong lòng có ngàn vạn con thảo nê mã, nhưng lúc này đám người bị lộ ra cũng chỉ có thể bị ép tham gia vào trong trò chơi này.
Điều này khiến đám người sống kia rất hưng phấn, bọn họ đang tìm không thấy những Định hồn châu này, lúc này lại gặp phải ba bốn cái liền.
Trước đó đám người Ngô Á lên kế hoạch, lúc này cũng hoàn toàn rối loạn, dù sao một lần gặp nhiều như vậy, sao có thể buông tha cơ hội tốt như thế.
Về phần có phải bị dẫn dụ vào cạm bẫy cơ quan hay không, bọn họ đã hồn nhiên không thèm để ý đến nữa, vì có người đã nhẹ nhàng bắt được một viên Định hồn châu.
Thành quả chiến đấu như vậy khiến những người chưa có Định hồn châu trên tay bắt đầu thấy lo lắng, mặc kệ vẽ ra kế hoạch gì đều là chém gió cả, bắt lấy một viên Định hồn châu giữ mạng trước rồi nói sau.
“Ôi chao!!”
Trương Hải Căn đứng trước cửa phòng rách nát, phát hiện bên ngoài vang lên tiếng động gà bay chó chạy lại lo lắng đi tới đi lui.