Một đôi mắt đang ngạc nhiên quan sát hắn qua cửa sổ, chính là một người trong số bảy người Kiều Tam, biệt danh Quỷ Thủ.
Dựa theo kế hoạch, tên này trốn ở trong ám đạo đặc thù ở ngã tư đường, dựa vào sự yểm hộ của ám đạo, khi Triệu Khách xông qua nơi này, hắn ta sẽ đồng thời hành động với Triệu Khách.
Lợi dụng ám đạo làm yểm hộ, dựa vào ánh sáng Định hồn châu của mình tạo ra cảnh giả một hạt châu chia thành hai, chạy về hai phương hướng khác nhau.
Việc này giúp đỡ Triệu Khách hấp dẫn sự đuổi giết của một bộ phần người đưa thư đi theo sau lưng, giảm bớt áp lực cho Triệu Khách.
Nhưng hiện tại kế hoạch có thay đổi, hắn ta đã nhận được tín hiệu do đám người Ngô Khôi gửi đến, biết tình huống khác với suy nghĩ của bọn họ.
Vốn hắn ta đã chuẩn bị trốn khỏi ám đạo, nhưng không ngờ Triệu Khách lại chạy tới ngay lúc này.
Tuy hắn ta rất khâm phục năng lực của tên hòa thượng này lại có thể kiên trì lâu như vậy, đổi lại là mình, nếu không có ám đạo yểm hộ thì mình cũng không có dũng khí lớn như vậy.
Tuy hắn ta rất khâm phục Triệu Khách, nhưng lúc này hắn ta tuyệt đối không gánh vác mạo hiểm giống như trong kế hoạch nữa.
Huống chi, khoảng cách giữa tên này và mình còn tận mấy mét, chỉ có thể nói vận khí của hắn không tốt.
“Ôi, thật xin lỗi huynh đệ, đây không phải là ta không cứu ngươi, là ta thật sự không có cách nào cứu ngươi!”
Quỷ Thủ híp mắt lắc đầu với Triệu Khách.
Cách nhau một khoảng chỉ vài mét, thậm chí Triệu Khách có thể thấy nếp nhăn nơi khóe mắt đối phương nâng lên, dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Đúng vậy, dáng vẻ hiện tại của Triệu Khách trông hơi chật vật, hắn đứng ở trung tâm chấn động, cảm giác giẫm một chân lên mặt đất như đang giẫm vào trong nước bùn, nửa bước khó đi.
Hết lần này tới lần khác, đối phương không chú ý đến dù tình huống chật vật như vậy, lúc này ánh mắt của Triệu Khách vẫn ung dung không vội không hề hoảng sợ.
“Ha ha ha, lần này không chạy được nữa hả!”
Thấy tốc độ của viên Định hồn châu này gần như dừng lại, trên mặt người đưa thư đuổi sát theo sau lưng lập tức lộ ra nét mừng, nhanh chóng đi lên đưa tay muốn bắt lấy viên Định hồn châu sáng lấp lánh kia.
Nhưng lúc này lại thấy Triệu Khách không nhanh không chậm lấy Không gian giới chỉ trên tay xuống, đồng thời thôi động Nhiếp nguyên thủ đẩy viên Định hồn châu trên tay về phía trước.
“Vèo!”
Sau một tiếng xé gió ở trong không khí, người đưa thư kia lại duỗi tay vào khoảng không, sắc mặt lập tức trở nên cứng đờ.
Vừa rồi viên Định hồn châu này gần như trì trệ không tiến, không ngờ một giây sau tốc độ đã nhanh như thiểm điện.
Điều này khiến sắc mặt hắn ta trở nên đờ đẫn, lại có cảm giác bị trêu đùa.
“Đáng chết!”
Mặc dù lần này đám người Ngô Á bàn bạc bố trí, bọn họ không cần phải liều lĩnh bị lừa vào bẫy trong lúc đuổi bắt, chỉ cần ép những viên Định hồn châu này vào góc chết mà bọn họ đã bố trí tốt là được.
Nhưng bị một viên Định hồn châu trêu đùa như thế, đổi lại là ai cũng sẽ phát điên.
“Đừng hòng chạy!”
Hiển nhiên người đưa thư này thật sự nổi giận, một lần nữa đuổi theo, lại đón đầu nhả ra một tia sáng màu vàng từ trong miệng.
“Phanh phanh phanh phanh!”
Chùm sáng màu vàng mang theo một loại lực lượng kim loại đặc thù, có thể nhẹ nhõm chém ba tấc đá xanh trên mặt đất phía sau thành hai nửa.
Nhưng Triệu Khách lại thao túng Nhiếp nguyên thủ, đột nhiên dùng một loại xoay tròn với tốc độ cao kinh người khó có thể hình dung, linh hoạt như một con thỏ rừng xảo trá.
Né trái né phải tránh đi chùm sáng đánh tới, đụng vào ngã tư đường trước mặt.
“Đây là… Thứ gì??”
Vốn dĩ người trốn ở trong ám đạo đang định nhìn tên hòa thượng giả Triệu Khách này bị cướp đi Định hồn châu trong sự giãy giụa và không cam lòng, nhưng lại bị hình ảnh trước mắt dọa cho sợ ngây người.
Chỉ thấy bàn tay màu vàng óng nắm lấy Định hồn châu, bị Triệu Khách tùy ý khống chế như đang chơi diều xông thẳng về phía mình.
“Chẳng lẽ, đây là năng lực của hắn??”
Trong chốc lát, trong đầu đối phương thoáng qua một suy nghĩ nhưng lại nhanh chóng cảm thấy không thích hợp, vì Định hồn châu không cách nào rời khỏi hồn thể, nếu không hồn thể cũng sẽ bị Định hồn châu hút đi.
“Sao hắn làm được??” Tình cảnh trước mắt đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của Quỷ Thủ.
Hiển nhiên trong khoảng thời gian ngắn hắn ta sẽ không nhận ra, Triệu Khách và hắn ta có sự khác biệt về bản chất.
Ngay lúc đang ngây người, lại thấy Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ nắm lấy Định hồn châu đang lóe sáng, theo cửa sổ đập ầm ầm vào mặt hắn ta.
Cảm giác nóng bỏng đâm nhói khiến đối phương cảm giác xoang mũi của mình đau đớn như bắt đầu cháy rừng rực.
Cùng lúc này, chỉ thấy Không gian giới chỉ trên tay Nhiếp nguyên thủ khẽ dao động theo suy nghĩ của Triệu Khách, thu lại viên Định hồn châu trên Nhiếp nguyên thủ.
Cảm giác xoang mũi nóng bỏng khiến Quỷ Thủ không nhịn được hét thảm một tiếng.
Nhưng còn chưa chờ hắn ta nổi giận vì điều này, đã nghe trong không khí vang lên một tiếng gầm gừ đầy tức giận, khiến hắn ta sợ đến vỡ mật.
“Đừng hòng chạy!”
Chỉ thấy tên người đưa thư theo Nhiếp nguyên thủ giết tới đây một chân đá văng cửa sổ ám đạo trước mặt, ánh mắt tức giận đang nhìn chằm chằm vào trên người hắn ta.