Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1795 - Chương 1795 - Thánh Hóa Phong Bạo

Chương 1795 - Thánh hóa phong bạo
Chương 1795 - Thánh hóa phong bạo

Nhưng làm vậy luôn khiến Heo mập cảm thấy hơi không tốt, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không tốt.

Chỉ có thể hỏi thăm Triệu Khách, bước tiếp theo mình nên làm như thế nào, dù sao Triệu Khách cũng được coi là một người có kinh nghiệm ở phương diện này.

Nhưng sau một lúc lâu, Heo mập cũng không nhận được câu trả lời chắc chắn từ Triệu Khách, không khỏi hoang mang quay đầu lại, sau khi nhìn chằm chằm khoảng không trống rỗng sau lưng một lúc lâu, cuối cùng Heo mập đã hiểu ra: “Đệt, đi cũng không nói trước!”

Hiện tại Triệu Khách không rảnh để ý đến Heo mập, tuy Heo mập không hề nói tình huống cụ thể trong sách tem, nhưng vẻ mặt ngạc nhiên ngây người của hắn ta, trên cơ bản Triệu Khách đã hiểu rõ tình huống.

Lúc này, Triệu Khách như một con cá giảo hoạt di chuyển trong trận hỗn chiến này.

“Phốc!”

Một cái đầu người máu me đầm đìa bị Ngô Á một đao cắt bay ra ngoài, dòng máu tươi mới phun tung tóe ra từ cổ kẻ địch, lại như chịu sự hấp dẫn của một loại lực lượng nào đó, tràn vào trong da thịt của Ngô Á.

“Hít hít!”

Cảm nhận khoái cảm được máu tươi tắm rửa, Ngô Á hít một hơi thật sâu, da thịt trên người càng thêm tái nhợt, ngay cả chuôi liêm đao màu đen trên tay cũng phát ra tiếng vù vù đầy vui vẻ.

Ánh mắt Triệu Khách sáng ngời bước nhanh về phía trước, lòng bàn tay giữ Định hồn châu nhanh chóng lướt qua xác chết dưới chân Ngô Á.

Trong chốc lát, chỉ thấy Định hồn châu trong lòng bàn tay lóe lên một cái, theo sau đó chỉ thấy linh hồn trong xác chết bị Định hồn châu cưỡng ép kéo ra, nhanh chóng chuyển hóa thành một luồng năng lượng đặc thù, bị hình xăm thần bí trước ngực hắn nhanh chóng hút vào.

Toàn bộ quá trình bốn bước gồm ra tay, thu hồn, chuyển hóa, hấp thu này đều được Triệu Khách thực hiện nước chảy mây trôi, thậm chí còn không dừng lại một giây nào.

Ngô Á đang cảm nhận sự tăng phúc do máu tươi mang đến cho hắn ta, căn bản không chú ý đến trong chốc lát vừa rồi đã có người hoàn thành một loại hấp thu khác dưới con mắt của hắn ta.

Sau khi năng lượng màu đen bị hình xăm trước ngực hắn hấp thu, Triệu Khách cảm giác cả người thoải mái không diễn tả nổi.

Đôi mắt mở ra, ánh mắt Triệu Khách như điện nhìn xung quanh, sau đó để ý có một người đưa thư bị vây nhốt bên cạnh, phát hiện điều không ổn lại nghiến răng một cái, lấy ra Định hồn châu từ trong sách tem rồi ném về giữa không trung.

“Các ngươi muốn, ta cho các ngươi!”

Định hồn châu lấp lóe ánh bạc tản ra ánh sáng chói mắt ở giữa không trung, khiến trên mặt mấy người đưa thư lộ ra vẻ vui mừng, muốn ra tay tranh đoạt.

Chỉ thấy một bóng dáng nhanh hơn bọn họ một bước, lao ra từ trong bóng tối.

Triệu Khách thấy tên này khá quen, nhìn kỹ lại là tên thái giám chết bầm bị Ải Cước Hổ dụ ra trước đó, Huyền Xuyên.

Huyền Xuyên đứng trong top mười của Huyền Thưởng Bảng, tất nhiên thực lực đã rõ như ban ngày.

Tuy nhiên những người đưa thư khác cũng thấy hoang mang, vì sao tên này lại xuất hiện ở đây.

Chỉ thấy một người đưa thư không kịp trốn tránh, bị một khuỷu tay vô cùng hung ác của Huyền Xuyên quét ngang qua, đánh hắn ta bay lên không xoay tròn 470 độ rồi bay ra ngoài.

Thấy Huyền Xuyên đột nhiên giết tới, sắc mặt mấy người đưa thư thay đổi, rõ ràng tên này muốn đến hái quả đào.

Nhưng đợi sau khi thấy trên người Huyền Xuyên lóe lên một tầng chiến giáp màu vàng óng, mặc dù trong lòng những người đưa thư này không cam tâm, lại nhao nhao tránh né mũi nhọn.

Đó là năng lực tam giai, Thánh chiến giả!

Loại năng lực này cũng không phải năng lực hiếm có gì, cho nên rất dễ phân biệt.

Ánh sáng thần bí sinh ra trên chiến giáp đã nói cho tất cả mọi người biết, đây là tiêu chuẩn của năng lực tam giai.

Chỉ dựa vào mấy người bọn họ, căn bản không thể nào là đối thủ, tuy không cam lòng nhưng bọn họ vẫn bất đắc dĩ từ bỏ tranh đoạt.

“Hừ!”

Thấy thế, trong lỗ mũi Huyền Xuyên phát ra một tiếng hừ lạnh, sao hắn ta có thể để đám tôm tép nhãi nhép này vào trong mắt.

Nếu không phải tiện nhân kia mưu hại hắn ta, hiện tại hắn ta cần gì tranh giành một hạt châu với đám tôm tép nhãi nhép này.

Vừa nghĩ tới tiện nhân này, trong lòng Huyền Xuyên lại hận đến nghiến răng.

Ánh mắt nhìn Định hồn châu rơi xuống từ giữa không trung, ánh mắt Huyền Xuyên trở nên nóng bỏng, đưa tay bắt lấy viên Định hồn châu kia, dự định nghĩ cách rời khỏi nơi này trước lại đi tìm tung tích của tiện nhân kia.

Tuy nhiên, lúc này Triệu Khách lại hành động, tốc độ của Triệu Khách cũng không nhanh nhưng hắn lại không có bất kỳ trở ngại gì, phương diện tốc độ chỉ chậm hơn Huyền Xuyên một chút xíu.

“Nhiếp nguyên thủ!”

Triệu Khách đưa tay đẩy ra, chỉ thấy Nhiếp nguyên thủ nhanh như tia chớp bắt Định hồn châu này vào lòng bàn tay.

Chợt suy nghĩ xoay chuyển, khóe miệng nở một nụ cười xảo trá, hắn cũng không thu hồi viên Định hồn châu này mà trở tay đẩy ra.

Chỉ thấy viên Định hồn châu trước mặt Huyền Xuyên đột nhiên lượn vòng, “vèo” một tiếng lại xông đến trước mặt một người đưa thư khác.

Đối mặt với niềm vui bất ngờ xuất hiện này, người đưa thư kia ngây người một lúc ngắn ngủi rồi nhanh chóng đưa tay ra bắt lấy.

Nhưng còn chưa bắt Định hồn châu vào trong lòng bàn tay, bên tai đã nghe thấy một tiếng quát kỳ quái không âm không dương của Huyền Xuyên: “Đồ của cha gia mà ngươi cũng dám cướp!”

Bình Luận (0)
Comment