“Ông.”
Huyền Xuyên chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt lóe ra hai đạo u quang màu xanh lá cây đậm, dường như phóng tới từ Cửu U địa ngục, âm u, lấp lóe không yên.
“Nếu ta tập kích ngươi, ngươi cảm thấy ngươi còn sống được sao?”
Huyền Xuyên thở sâu, tuy sắc mặt như thường nhưng sức mạnh bùng lên của Tề Lượng vẫn khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi.
Tề Lượng trước mặt được người ta gọi là đại ca dẫn đầu, nhưng nghiêm túc chỉ là một người đưa thư vừa lên trung cấp, năng lực cường đại nhất cũng chỉ mới nhị giai mà thôi.
Nhưng bây giờ lại khiến hắn ta không thể không kích phát ra sát chiêu giữ mạng, mới có thể miễn cưỡng đứng vững gót chân trong trung tâm gió bão.
Đây là tiềm lực kinh người đến mức nào!
Đối mặt với lời giải thích của Huyền Xuyên, trên khuôn mặt thật thà của Tề Lượng không có chút gợn sóng tâm trạng gì, chỉ có đôi mắt trong suốt kia khiến Huyền Xuyên cảm nhận được một mùi vị đặc biệt.
Hắn ta lại miệt thị mình!
Trong ánh mắt khinh miệt không nhìn thấy cái gọi là tức giận và thù hận, nói cách khác tên này muốn giết mình căn bản không phải vì báo thù?
“Có một vấn đề, có phải ngươi đã xông vào một tiệm rượu thuốc ở Quỷ thị, giết tiểu nhị tiệm rượu thuốc, còn khiến chưởng quỹ bị thương nặng?”
Câu hỏi của Tề Lượng khiến Huyền Xuyên nhíu mày: “Sao nào, bên trong có huynh đệ của ngươi?”
Tề Lượng lắc đầu.
“Chẳng lẽ có thân tộc của ngươi?”
Tề Lượng vẫn lắc đầu.
“Bằng hữu?” Huyền Xuyên mang theo một suy đoán cuối cùng, nhưng lại nhận được câu trả lời là một cái lắc đầu.
Đối mặt với vẻ nghi ngờ của Huyền Xuyên, cuối cùng Tề Lượng mở miệng nói: “Chỉ là ta ngửi được mùi rượu thuốc trên người ngươi, lý do này đã đủ chưa?”
Tề Lượng trả lời, chẳng những không cởi bỏ sự nghi ngờ giúp Huyền Xuyên, ngược lại khiến Huyền Xuyên hơi ngạc nhiên, thẹn quá hóa giận hét to: “Ngươi mẹ nó có bệnh!”
“Đúng, từ sau ngày ta đại náo Quỷ thị, ta đã có bệnh, một cái tâm bệnh!”
Ánh mắt Tề Lượng hơi mơ hồ, trong đầu thỉnh thoảng thoáng qua ánh mắt khi vị chưởng quỹ kia tự sát trước mặt mình, khinh bỉ, oán hận, thậm chí là khinh thường.
Hắn ta dùng mạng sống như một bàn tay đánh mạnh vào mặt mình, khiến mình cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Đệt! Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể giết ta!” Huyền Xuyên cười lạnh.
Cuối cùng trên khuôn mặt thật thà của Tề Lượng đã lộ ra vẻ khinh miệt: “Thiêu đốt mười lăm năm thọ mệnh của ta làm cái giá, đủ để bù đắp sự chênh lệch giữa chúng ta.”
Thoáng chốc, khuôn mặt Huyền Xuyên cứng đờ hét to: “Kẻ điên!”
Lúc đang nói chuyện, chỉ thấy trong lòng bàn tay của Tề Lượng dâng lên một sợi thánh quang, đầu lông mày vẩy một cái: “Đúng, có lẽ hắn nói rất đúng, ta nên sớm biến thành một kẻ điên!”
Nói xong câu này, chỉ thấy Tề Lượng đưa ngón tay ra, cộng thêm phân tử thần thánh dày đặc ở xung quanh, chỉ thấy Thánh quang chùy vàng chói như quả cầu lửa rơi xuống từ cửu thiên, mang theo lực lượng kinh người rơi xuống từ trung tâm gió bão.
“Cha gia liều mạng với ngươi!”
Một tiếng kêu kỳ quái, Huyền Xuyên không dám nương tay chút nào, kích phát ra đủ loại năng lực, mặc kệ điểm bưu điện tiêu hao, đón Thánh quang chùy đánh xuống đỉnh đầu, toàn lực đánh cược một lần.
“Oanh!”
Trong gió lốc có một tiếng nổ vang rung trời, thậm chí tất cả mọi người có thể rõ ràng cảm nhận được mặt đất rung động dưới chân.
“Nhanh nhìn, gió bão sắp tản đi!”
Một tiếng kêu lên, gió bão màu vàng trước mặt nhanh chóng tiêu tán, mọi người đã có thể thấy bóng dáng của Tề Lượng và Huyền Xuyên.
Hai người đứng đối diện nhau, chỉ là so sánh với Tề Lượng để lộ ra cơ bắp cứng rắn, Huyền Xuyên lại chật vật hơn nhiều.
Hai tay đã biến dạng đến máu thịt be bét, đặc biệt là trên lồng ngực có một vết nứt xiêu vẹo như con rết, khiến người nhìn thấy cũng giật mình.
“Còn chưa kết thúc!”
Ngô Á thay đổi sắc mặt, chỉ thấy ngàn vạn phân tử thần thánh rời rạc trong không khí, ngay lúc này nhanh chóng ngưng tụ lại một chỗ, một thanh đại kiếm lóe ra khí tức thần thánh mãnh liệt lập tức đâm xuyên qua đầu Huyền Xuyên.
Thân kiếm lóe lên, cuối cùng tiêu tán trong không khí, không có hình ảnh máu me, không có đầu lâu phân mảnh, thậm chí không để lại một vết thương nào.
Nhưng đã để lại sự thất vọng sâu sắc trên mặt Triệu Khách, trong tích tắc kiếm mang lóe lên, linh hồn của Huyền Xuyên đã hoàn toàn tan thành mây khói.
“Phi, tên phá của!”
Triệu Khách bĩu môi, một lần nữa đi đến sau lưng Heo mập.
Một cao thủ như Huyền Xuyên, dù linh hồn có yếu ớt cũng cường đại hơn người đưa thư khác rất nhiều, cứ vậy bị Tề Lượng tiêu diệt không còn một mảnh.
Nhưng không thể không thừa nhận, thực lực của người này đang nhanh chóng trưởng thành.
Tin tưởng lần này thu hoạch được điểm bưu điện khổng lồ như thế, đủ để hắn ta không chế Sử linh thôn phế một lượng lớn con tem trong khoảng thời gian ngắn, dựa vào đó cường hóa bản thân.
Điều này lại khiến trong lòng Triệu Khách hơi mong đợi, nếu không phải vì bên lão gia tử không thể đợi được quá lâu, Triệu Khách cũng muốn giở chút trò đùa vặt, chơi đùa với Tề Lượng.
Ít nhất, bây giờ hắn có rất nhiều cách để khiến kế hoạch của Tề Lượng tan vỡ.
Ví dụ như… Ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía xác chết Trương Hải Căn trở nên nghiền ngẫm.
Nhưng hiện tại Triệu Khách càng vui mừng thuận nước đẩy thuyền.