“Khục khục…”
Tề Lượng đánh chết Huyền Xuyên cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, trên thực tế nếu không phải Huyền Xuyên bị vây công trước, tiêu hao quá nhiều năng lực giữ mạng, hắn ta muốn đơn độc đánh giết e rằng thắng bại khó đoán.
“Không sao chứ!”
Ngô Á vội vàng đi tới đỡ Tề Lượng đi đến bên cạnh xác Huyền Xuyên, chỉ thấy Tề Lượng đưa tay lướt qua sách tem của Huyền Xuyên, dường như đang lựa chọn rút ra con tem của Huyền Xuyên, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Sao thế?”
Thấy vẻ mặt Tề Lượng thay đổi, Ngô Á lập tức vặn hỏi.
“Ngươi xem, đây là cái gì!”
Trong tay Tề Lượng đột nhiên xuất hiện thêm một món, Ngô Á nhìn lên phát hiện là một miếng tơ lụa bị xé ra, sau khi cẩn thận quan sát Ngô Á đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng lấy ra bản đồ cơ quan của Tề Lượng ở trong sách tem.
Sau khi đặt góc tơ lụa này vào bản đồ cơ quan, trên mặt Ngô Á lập tức lộ ra vẻ vui mừng như điên, ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía gốc cây lựu trước mặt, mừng như điên nói: “Thì ra nơi đó cũng là sinh môn! Ha ha ha, thật sự là trời không tuyệt đường người, dựa vào Định hồn châu chúng ta có thể mở ra một khu vực an toàn ở trong sinh môn, tất cả mọi người có thể chống đỡ đến giờ Tý!”
“Cái gì!”
Sau khi nghe được câu nói này của Ngô Á, mọi người ngạc nhiên vội vàng đi tới, cẩn thận quan sát.
Đợi sau khi thấy đánh dấu và chú thích trên bản đồ cơ quan, trái tim treo lơ lửng trong lòng đám người và Ngô Á rơi xuống, lập tức thở dài một hơi.
Lại có người mắng: “Đồ chó hoang, tên thái giám chết bầm này thật sự không có ý tốt, lại giấu một góc này đi, cố ý không cho chúng ta phát hiện.”
Trong lúc mọi người vui vẻ không ai chú ý đến Tề Lượng lại nhanh chóng rút sách tem của Huyền Xuyên một cái, nhanh như tia chớp thu một con tem vào sách tem của mình.
Hiện tại có cạnh góc bản đồ cơ quan mà Tề Lượng đưa tới, toàn bộ bản đồ cơ quan đã khá hoàn chỉnh.
Có thể thấy, sinh môn được đặc biệt đánh đấu trên bản đồ cơ quan đang cách bọn họ không xa.
Cẩn thận đọc dòng chữ trên bản đồ cơ quan, có thể hiểu được nơi này khác với cơ quan tầm thường, là lấy số lượng Định hồn châu khống chế cơ quan này.
Mặc dù bên trong không có cách nào công kích lẫn nhau, lại có một vài tin tức quan trọng.
Đó là số lương Định hồn châu càng nhiều, hiệu quả của cơ quan càng lớn, đồng thời nếu tất cả mọi người thống nhất khống chế, hoàn toàn có thể mở ra một khu vực an toàn ở trong cơ quan để mọi người ẩn nấp trong đó.
Tin tức này tất nhiên là tin tức rất tốt với tất cả người đưa thư ở đây.
“Lần này thật sự cảm ơn đại ca dẫn đầu!”
Đối mặt với Tề Lượng, mọi người sẽ không keo kiệt lời khen ngợi của mình, Huyền Xuyên có thực lực mạnh mẽ như vậy, cướp bóc đốt giết được nhiều tài nguyên Quỷ thị như vậy, có thể thấy trong sách tem của hắn ta giấu bao nhiêu bảo vật.
Tề Lượng lại không quan tâm những trân bảo kia, rút lấy tấm bản đồ cơ quan cực kỳ quan trọng này, phần lòng dạ này thật sự khiến người ta khâm phục.
Nhưng không có phần lòng dạ này, sao Tề Lượng lại được đám người gọi là đại ca dẫn đầu.
“Hắc hắc, không sai, Huyền Xuyên là top… Sáu trên Huyền Thưởng Bảng, giết chết hắn là có thể nhận được phần thưởng hai bộ xác cổ, chờ rời khỏi nơi này, chúng ta đưa Định hồn châu và thiết côn thần bí cho hắn, đủ để hắn hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt.”
Có người dẫn đầu tỏ vẻ bằng lòng giao thiết côn thần bí và Định hồn châu trên tay cho Tề Lượng, dùng cái này để an ủi Tề Lượng.
Thật ra đến một bước này, trong lòng mọi người đều hiểu dù là Định hồn châu hay thiết côn thần bí cũng chỉ là đồ do mộ chủ cố tình để lại, căn bản không phải đồ vật thần bí gì.
Nhưng vẽ cái bánh nướng, làm một người tốt, ai lại quan tâm loại chuyện này chứ.
Đối mặt với lời khen ngợi cũng tốt, nịnh nọt cũng được từ người xung quanh, Tề Lượng cũng không quá để ý đến, chỉ yên lặng cúi đầu, một lần nữa cõng xác Trương Hải Căn ở trên lưng.
Trọng lượng một xác chết thường đặc biệt nặng nề.
Tề Lượng vừa trải qua một trận ác chiến, hiện tại lại cõng xác chết trên lưng như thế, thoạt nhìn dáng vẻ rất phí sức, ngay cả bước chân cũng có vẻ thất tha thất thểu như sẽ té ngã bất cứ lúc nào.
Thấy thế, có người tiến lên khuyên nhủ: “Tiểu Lượng, ngươi… Có thể bỏ Hải Căn vào trong sách tem, dù sao…”
Nhưng còn chưa nói hết câu, chỉ thấy Tề Lượng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt dưới mái tóc trắng trở nên sắc bén.
“Không! Hắn chưa chết, ta tin tưởng hắn còn sống!”
Tề Lượng nói xong lại nhỏ giọng nói với xác Trương Hải Căn ở trên lưng: “Hải Căn, chúng ta đi!”
“Ôi… Tiểu Lượng… Tiểu… Ôi chao, cần gì chứ!”
Nhìn theo bóng lưng Tề Lượng, từng tiếng thở dài vang lên, mọi người lại thấy hâm mộ Trương Hải Căn.
Nhân sinh vô thường, có mấy người tìm được một người chân tình.
Bọn họ là những người sống bên bờ sinh tử, xung quanh đều là những câu chuyện ngươi lừa ta gạt, trước mặt nói rất hay, ai biết sau lưng là dáng vẻ thế nào.
“Đi thôi, chúng ta đừng trì hoãn nữa, sắp đến giờ Tý rồi!”
Ngô Á thở dài, cất bước đi lên phía trước.