Vương Linh Linh nhíu mày, ánh mắt như tia chớp đảo qua trên mặt Tề Lượng, hy vọng có thể nhận ra một chút manh mối từ trên khuôn mặt Tề Lượng.
Nhưng điều khiến nàng thất vọng là, từ đầu đến cuối trên mặt Tề Lượng không có bất kỳ biểu cảm gì.
“Mọi người cùng nhau tiến lên!”
Nhận lấy Định hồn châu, Tề Lượng nhìn bốn viên Định hồn châu trên tay, thở sâu đi theo ba tên người đưa thư còn lại, bước một bước vào trong huỳnh quang.
Năm tên người đưa thư, tám viên Định hồn châu lập lánh ánh bạc chói mắt, ánh huỳnh quang chiếu rọi lại bắn ra tia sáng mạnh khiến tám viên Định hồn châu chiếu rọi xung quanh.
Chỉ thấy nơi ánh sáng chiếu đến, không gian xung quanh bắt đầu xuất hiện sự thay đổi, dường như ánh sáng xuyên qua âm dương, khiến lúc này mọi người có thể thấy rò ràng một mặt khác của dương giới, âm gian!
“Tiểu Lượng, cái này cho ngươi!”
Lúc này, Ngô Á đưa một bình thuốc cho Tề Lượng, thuốc màu vàng hoàn toàn khác với thuốc bình thường, dường như thuốc trong bình càng giống vàng lỏng đậm đặc.
Không cần dùng sách tem phân biệt, chỉ thấy trong mắt Tề Lượng lóe lên một tia sáng, thành phần và hiệu quả của bình thuốc trên tay như một bảng biểu hiện rõ ở trước mặt Tề Lượng.
Vật phẩm đặc thù: Thái dương thủy
Sau khi dùng ăn có thể nhanh chóng khôi phục 45% năng lượng tiêu hao trong cơ thể trong vòng 20 giây.
(Chú thích: Trước khi uống phải lắc một cái!)
“Đây chính là Thái dương thủy!!” Trong lòng Tề Lượng giật mình, quay đầu nhìn về phía Ngô Á.
Lúc trước hắn ta từng nghe nói về thứ này nhưng chưa từng thấy, bởi vì trước khi Bánh bao hoàng kim dược bị buôn bán trắng trợn, loại Thái dương thủy này cũng là loại thuốc trân quý nhất ở Quỷ thị.
Nghe nói, vì loại thuốc này được hình thành tự nhiên, cho nên Dương Vạn Tài cũng không thể phục chế, vì vậy phương diện giá tiền cũng là giá cao không hạ.
Đã không thể dùng điểm bưu điện để cân nhắc, so với nói Thái dương thủy, không bằng nói thứ đồ chơi này càng giống nước hoàng kim, không phải ai cũng có thể mua được.
Ngô Á lại đưa đạo cụ quan trọng như vậy cho mình, điều này thật sự vượt qua sự suy đoán của Tề Lượng.
“Trong tay ngươi cầm bốn viên Định hồn châu, đợi chút nữa mở ra khu vực an toàn sẽ phải gánh chịu càng nhiều sự tiêu hao hơn, ngươi sẽ cần dùng cái này vào thời khắc mấu chốt.”
Ngô Á nói xong lại thấy trên mặt Tề Lượng lộ ra vẻ do dự, cười nói: “Hắc hắc, đừng từ chối, lại nói vẫn nhờ phúc của bánh bao độc, để giá món đồ chơi này giảm xuống, ta nhân cơ hội thu mua một chút.”
Sau khi mọi người nghe Ngô Á nói xong, trong lòng lập tức không nhịn được sự hâm mộ ghen ghét.
Đúng vậy, trong đoạn thời gian đó Thái dương thủy từ giá cả trên trời, lập tức hạ đến mức độ không ai hỏi thăm.
Lúc đầu mọi người còn muốn nhân cơ hội giá cả xuống đáy để mua một chút, kết quả nhanh chóng phát hiện theo Bánh bao hoàng kim dược bị phục chế trắng trợn, gần như thay thế Thái dương thủy.
Khiến giá cả của món đồ chơi này tiếp tục giảm xuống, cho dù rẻ hơn Bánh bao hoàng kim dược cũng ít có người mua.
Nhưng hiện tại có thể xác định, cuối cùng Thái dương thủy mới là vương đạo giữ mạng.
Không biết Ngô Á đã thu mua bao nhiêu Thái dương thủy, nhưng chỉ cần chờ Quỷ thị ổn định lại, e rằng giá cả Thái dương thủy sẽ cao hơn trước đó.
Lần này, ít nhất Ngô Á có thể kiếm lời đầy chậu đầy bát, chẳng trách tên này lại không đau lòng.
“Được!”
Tề Lượng nhìn thoáng qua Vương Linh Linh và Trương Hải Căn, cẩn thận gật đầu thu Thái dương thủy vào trong sách tem.
Năm người nhìn nhau, sau khi chuẩn bị xong đồng thời thúc đẩy Định hồn châu trên tay.
Trong chốc lát, tám viên Định hồn châu tỏa ra ánh sáng chói lọi ở dưới gốc cây lưu.
“Mau nhìn, mở rồi!”
Thấy thế, trên mặt mọi người lập tức hiện ra vẻ kích động vui mừng, bọn họ cũng không muốn chết ở chỗ này, hiện tại thấy con đường sống đầy hy vọng, tất nhiên sẽ trở nên kích động.
Chỉ thấy huỳnh quang nở rộ dưới gốc cây lựu dần bị xé ra một lỗ hổng lớn, trong ánh sáng mạnh của Định hồn châu huỳnh quang xung quanh gốc cây lựu dần bị phá vỡ.
Cuối cùng đã hình thành một khu vực an toàn, tuy không lớn nhưng chen chúc một chút cũng đủ để chứa tất cả mọi người.
“Đông!”
Đúng vào lúc này, tiếng chuông thứ ba truyền đến.
Theo tiếng chuông vang trong trẻo, tất cả mọi người không tự chủ được ngừng thở, đây như tiếng chùy của tòa án chuẩn bị tuyên án cuối cùng.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, có thể nghe rõ ràng tiếng thở dốc yếu ớt.
“Tích tích!”
Không biết một giọt nước nhỏ xuống từ chỗ nào, không lệch lạc rơi thẳng vào trán một người đưa thư.
“Thứ gì?”
Cảm giác lạnh băng khiến những người đưa thư này không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng đưa tay sờ trên đầu một vòng, sau khi phát hiện chỉ là một giọt nước trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nghi ngờ.
Giọt nước này từ đâu ra?
“Tích tích tích!” Đúng vào lúc này, tiếng giọt nước nhỏ xuống càng lúc càng lớn như vòi nước bị xoay mở, tí tách rơi xuống.
“Sao lại có nhiều giọt nước như vậy?”
Heo mập đưa tay sờ một vòng phát hiện giọt nước không có bất kỳ điều khác thường gì, nhưng Heo mập vẫn cẩn thận đưa giọt nước dính trên tay vào trong sách tem.