Ánh mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy giọt nước bị chuyển hóa vào sách tem chỉ có màu sắc bình thường, hiển nhiên không phải vật phẩm đặc thù gì.
Nhưng khi Heo mập cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy ghi chú hiện ra trong sách tem cũng không phải giọt nước, mà là hai chữ khác: “Nước ối!!”
“Nước ối??”
Nhìn ghi chú, Heo mập không khỏi ngây người một lúc, không hiểu rốt cuộc nước ối là nước gì?
“Chờ chút, các ngươi xem đó là cái gì?”
Có người thị lực khá cường đại liếc nhìn đỉnh đầu bọn họ, chỉ thấy trên đỉnh đầu bọn họ vốn là vách đá đen kịt một màu, lại bắt đầu không ngừng uốn éo.
Không sai, vách đá đang vặn vẹo như sống lại, trên vách đá không ngừng vặn vẹo bắt đầu chảy ra những giọt chất lỏng trong suốt.
“Nước ối, nước ối… Chẳng lẽ…” Heo mập lặp đi lặp lại suy nghĩ một lúc, đột nhiên giật mình tỉnh táo.
“Ta biết rồi, nhanh! Đừng ngẩn ngơ nữa các ngươi nhanh đi vào đi, chậm chút nữa chúng ta đều phải chết!”
“Xảy ra chuyện gì?” Mọi người nhìn về phía Heo mập.
Thấy vẻ mặt sợ hãi của Heo mập, bọn họ biết chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
“Đi vào trước lại nói! Mẹ nó, chúng ta đang tiến vào trong long thai.”
Heo mập thúc giục, không kịp giải thích rõ ràng chuyện này, hiện tại hắn ta đã đại khái hiểu rõ rốt cuộc vị trí hiện tại của bọn họ là ở nơi nào.
Nơi này vốn là một long mạch, cứ tưởng là cao nhân bố cục, muốn mượn long mạch để bố trí trận nuôi long, vọng tưởng mượn địa long thăng thiên, dùng cái này để đắc đạo.
Nhưng sau đó Heo mập phát hiện đây cũng không phải trận nuôi long, mà là trận táng long.
Dùng điều này để suy đoán, đoán chừng mộ chủ căn bản không nghĩ tới việc mượn long thăng thiên, mà là muốn vĩnh viễn chi phối một phương.
Nhưng bây giờ Heo mập mới hiểu được, tất cả suy nghĩ đều sai.
Chỉ thấy sắc mặt Heo mập trắng bệch, hắn ta không ngờ lại có người to gan như thế, càng có thủ đoạn khủng bố như thế.
Nơi này cũng không phải long mạch mà là long thai, e rằng mộ chủ được chôn ở chỗ này căn bản không muốn vĩnh viễn khống chế nơi này, mà vọng tưởng mượn long thai niết bàn trọng sinh.
Đây là muốn cướp đoạt tạo hóa thiên địa, mượn long chuyển sinh.
Cuối cùng là nhân vật cỡ nào lại có thủ đoạn và tâm trí khủng bố như thế, có thể nghĩ ra một kế hoạch khổng lồ như vậy.
Chỉ thấy trong lúc nói chuyện, căn phòng trước mắt bắt đầu sụp đổ, trong thoáng chốc một gian kiến trúc lại suy bại vỡ nát.
“Ta nói Tam gia này, thứ này là cái gì, chúng ta ở lại đây có an toàn không??”
So với những người ở dương gian giống Tề Lượng, bên đám người Triệu Khách lại không có sự thay đổi khổng lồ như vậy.
Chỉ là trên mặt đất không ngừng rỉ ra chất lỏng, giẫm lên trên cảm giác khó chịu như đang giẫm vào trong bùn.
Kiều Tam không để ý đến Ải Cước Hổ, ngồi xếp bằng trên mặt đất, mặc cho chất lỏng trên mặt đất dần bao trùm đầu gối của hắn ta.
Vằn màu đỏ sậm trên khuôn mặt như than đá bị nhen lửa, thỉnh thoảng lóe ra ánh sáng nóng bỏng, hai tay nâng la bàn, chỉ thấy u hỏa trên la bàn càng ngày càng mạnh, dường như đang sinh ra một loại cộng minh thần bí với vằn trên khuôn mặt Kiều Tam.
Trong góc tường tối tăm, Triệu Khách dùng một tay che lồng ngực, chỉ cảm thấy hình xăm thần bí trước ngực rất vội vàng nóng nảy, có thể mơ hồ cảm nhận được lúc này Kiều Tam rất ngon miệng.
“Chờ chút, xem rốt cuộc tên này muốn làm gì!”
Triệu Khách khẽ nói như đang trấn an hình xăm trước ngực, trong lòng hắn rất ngạc nhiên, muốn biết rốt cuộc Kiều Tam muốn làm cái gì.
“Tam gia, nếu không chúng ta tìm một chỗ tránh đi.”
Thấy Kiều Tam không nói lời nào, trong lòng hai người Quỷ Lộc và Quỷ Miêu không khỏi sinh ra mấy phần lo lắng, bắt đầu có ý đánh trống lui quân.
“Tránh cái gì, đã đến một bước này, trốn ở đó thì có lợi ích gì, hơn nữa không phải chỉ là một chút nước sao, xem các ngươi bị dọa sợ kìa!”
Không cần Kiều Tam mở miệng, Ngô Khôi lạnh lùng quát hai người.
Nói xong, Ngô Khôi đột nhiên nhếch miệng cười lạnh: “Chúng ta cùng sinh tử chung phú quý, hai người các ngươi đã muốn chia đi một phần ba sách tem làm chiến lợi phẩm, lại không chịu được chút mạo hiểm ấy? Đã có lòng tham lại còn lười biếng?”
Quỷ Lộc và Quỷ Miêu nghe vậy khuôn mặt đỏ bừng, Quỷ Lộc hơi thẹn quá hóa giận: “Ngô Khôi! Ta chỉ lo lắng cho sự an toàn của mọi người, ngươi nói vớ vẩn gì thế!”
“Nhưng…” Ải Cước Hổ đứng bên cạnh cẩn thận nói: “Nhưng ta sợ ta không chống đỡ được bao lâu nữa!”
So sánh với những người khác chỉ bị chất lỏng tuôn ra trên mặt đất nhấn chìm đến bắp đùi, bản thân Ải Cước Hổ đã đến bụng dưới.
Nửa người đều bị bao phủ ở bên trong, lúc này cảm giác mình chỉ động đậy một chút cũng rất khó khăn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả người mình sẽ bị nhấn chìm ở bên trong.
Lúc đầu Ngô Khôi không có chút thiện cảm nào với Ải Cước Hổ, lúc này càng mất kiên nhẫn hơn.
Nhưng còn chưa đợi Ngô Khôi nói chuyện, chỉ thấy Kiều Tam choàng mở mắt ra, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm về phía gốc cây lựu.
“Rắc, rắc, rắc!”
Triệu Khách trốn trong góc tường khẽ động đậy lỗ tai, nghe được một tràng tiếng động như gỗ nổ tung, sau khi quay đầu nhìn theo tiếng động không khỏi ngạc nhiên.