Chỉ thấy gốc cây lựu sau lưng bắt đầu bùng lên ánh huỳnh quang, dưới ánh huỳnh quang cành cây đang bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.
Điều khiến người ta cảm thấy cổ quái là, cành lựu sinh trưởng ra dài nhỏ uốn lượn, nhìn từ xa càng giống một cây mây dị dạng đang kéo dài.
“Ầm!”
Một tiếng động nặng nề, gốc cây lựu đụng vào mái vòm bên trên, lập tức có lít nha lít nhít thân cây điên cuồng kéo dài ra vách đá xung quanh, phát ra ánh huỳnh quang chói mắt chiếu sáng đỉnh đầu của bọn họ.
“Đó là cái gì? Tam gia, chẳng lẽ ngươi đã thành công?”
Ngô Khôi nhìn huỳnh quang chiếu rọi trên đỉnh đầu, quay đầu dò hỏi Kiều Tam.
Chỉ thấy huỳnh quang chiếu xuống mặt đất, trên chất lỏng sền sệt cũng bắt đầu sinh ra ánh huỳnh quang mãnh liệt.
Kiều Tam nghe vậy không nói gì, chỉ ôm cái khay trên tay vào trong ngực, căn bản không định để ý đến Ngô Khôi.
“Tam gia!”
Thấy thế, Ngô Khôi không nhịn được khiến giọng nói nặng hơn.
Trong bóng tối, ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm Kiều Tam, suy nghĩ có nên ra tay ngay bây giờ không.
Ánh huỳnh quang chiếu xuống đỉnh đầu khiến Triệu Khách mơ hồ cảm thấy hơi không thích hợp.
Lúc này Triệu Khách đột nhiên cảm giác có thứ gì đó tiếp xúc với cổ chân của hắn, cảm giác lạnh băng khiến Triệu Khách không nhịn được nhíu mày, ánh mắt nhìn thoáng qua phía dưới người, lại thấy khuôn mặt một nữ nhân bay qua từ dưới háng của hắn.
“Hít!”
Triệu Khách cũng hơi choáng váng, nơi này là âm gian, mặc dù là âm gian ngụy tạo nhưng sao lại xuất hiện một xác chết??
Hơn nữa, nơi này không cho phép nữ nhân tiến vào?
Sau khi ngây người một lúc ngắn ngủi, Triệu Khách lại bắt đầu quan sát tỉ mỉ, nữ nhân hơi lim dim như đang ngủ thiếp đi rất yên bình.
Nàng dần trôi nổi qua giữa hai chân Triệu Khách, Triệu Khách nhíu mày đưa tay nắm lấy, bắt một cái lại khiến Triệu Khách cảm thấy không bình thường.
Bàn tay nhẹ nhàng vồ tới, lúc này mới phát hiện xác nữ nhân chỉ còn lại một tầng da thật mỏng, xương cốt, huyết nhục, thậm chí là nội tạng ở bên trong hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Sở dĩ nhìn lập thể, là vì ngâm mình trong chất lỏng sền sệt ở dưới người.
“A!!”
Lúc này, một tiếng kêu kỳ quái truyền đến, Ngô Khôi quay đầu tát vào mặt Ải Cước Hổ một cái: “Kêu cái gì!”
“Không! Không! Không phải, các ngươi xem, nơi đó có người!”
Ải Cước Hổ đưa tay che má, tay kia chỉ về phía trước.
Mọi người ngạc nhiên, lập tức đề phòng.
Quả nhiên, chỉ thấy một bóng đen mơ hồ đang tung bay về phía bọn họ.
Vương Ma Tử to gan hơn những người khác nhiều, tiến lên đưa tay chộp một cái, bắt lấy bóng người từ trong chất lỏng sền sệt dưới đất để quan sát, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Giống với tình huống của Triệu Khách, đây cũng không phải một xác chết hoàn chỉnh, chỉ là một bộ da người.
“Là hắn!”
Sau khi đám người Ngô Khôi sau lưng thấy bóng dáng này cũng thấy ngạc nhiên như Vương Ma Tử, đồng thời còn thấy khó hiểu.
Chỉ thấy người bị Vương Ma Tử túm lấy lại là La quản sự đã gặp trước đó.
“Mau nhìn, phía trước còn có nữa!”
Quỷ Miêu nhìn phía trước, chỉ thấy trong chất lỏng không ngừng tung bay trồi lên.
“Ma Tử!”
Ải Cước Hổ đột nhiên kéo Vương Ma Tử một cái, đưa tay chỉ về phía một bộ da người đằng trước.
“Ngươi xem, có phải nữ nhân này là nha hoàn rót rượu cho chúng ta không!”
Vương Ma Tử nhìn lên, quả nhiên lúc bọn họ uống rượu ở tiền thính, nha hoàn này còn rót rượu cho bọn họ, Vương Ma Tử vẫn nhớ dáng vẻ của nha hoàn này.
“Giả! Tất cả đều là giả!”
Ải Cước Hổ hoảng sợ lùi lại một bước, không phải hắn ta đần độn, ngược lại vô cùng thông minh.
Vương phủ chiêu tế cái gì, quân chủ chọn rể cái gì, tất cả đều là giả.
Mặc kệ là vì mục đích gì, không thể ở lại nơi này nữa.
“Đi mau! Đi! Rời khỏi nơi này, nhanh!”
Ải Cước Hổ lôi kéo Vương Ma Tử, nói năng không mạch lạc muốn rời khỏi nơi đây.
Nhưng hắn ta vừa bước ra một bước, lại nghe Kiều Tam sau lưng mở miệng nói: “Hiện tại muốn đi, các ngươi không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?”
Chỉ thấy Kiều Tam nói xong, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào mép gương đồng.
Sau khi nghe “ầm” một tiếng, Ải Cước Hổ đột nhiên cảm giác thân thể của mình không tự chủ được đứng yên ở nơi đó, khẽ động đậy cũng không động đậy được.
“Kiều Tam, ngươi muốn cái gì!”
Không chỉ có Ải Cước Hổ không động đậy được, ngay cả đám người Ngô Khôi cũng phát hiện mình không thể động đậy, thân thể cứng đờ nguyên tại chỗ, căm tức nhìn Kiều Tam quát lên.
“Tam gia, ngươi muốn làm gì, làm như thế với chúng ta, ngươi cũng không có chỗ tốt nào!”
So sánh với Ngô Khôi vội vàng nóng nảy gào thét, hai người Quỷ Miêu và Quỷ Lộc lại khá bình tĩnh.
“Đừng nóng vội, nơi này cũng không phải tuyệt địa như các ngươi đã nghĩ, ngược lại là một bảo địa rất hiếm thấy.”
Kiều Tam nói xong, ngón tay nhẹ nhàng lau sạch gương đồng, sau khi Kiều Tam lau xong, thân thể tất cả mọi người không tự chủ được xoay mặt về phía Kiều Tam.
“Nơi này bị cao nhân bố trí, thoạt nhìn là mượn long mạch thành tiên, nhưng nếu là cao thủ phong thủy sẽ hiểu rõ nơi này không đơn giản, Bát môn kim tỏa trận chỉ là một nguy trang, trên thực tế đây là táng long cục. Chỉ có điều, vị cao nhân này có thủ đoạn thông thiên, hoàn toàn không chỉ như thế. Táng long cục chỉ là một loại thủ đoạn, các ngươi có biết vì sao nơi này chia thành hai giới âm dương không?”