Nói đến đây, vẻ mặt Kiều Tam trở nên kích động: “Thật ra Định hồn châu trên tay chúng ta là long châu do long mạch sinh ra, nơi này là vị trí long thai, các ngươi nhìn gốc cây lựu kia không cảm thấy gốc cây lựu này giống cuống rốn sao?”
“Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?”
Mọi người nghe như lọt vào trong sương mù, căn bản không hiểu rốt cuộc Kiều Tam muốn làm gì.
Đối với điều này, Kiều Tam không khỏi lắc đầu thở dài, đột nhiên cảm thấy nếu có Heo mập ở đây thì tốt.
Tuy Heo mập không được người khác yêu thích, nhưng có hắn ta ở chỗ này tin tưởng có thể hiểu được những lời nói này của mình.
Sau khi Kiều Tam suy nghĩ một lúc, chỉ nghe hắn ta đưa ta một sự ví von đơn giản đến cực điểm.
“Hiện tại chúng ta tương đương với tinh trùng, còn đám người dương gian trốn ở dưới gốc cây lựu kia là trứng, chỉ có âm dương giao hòa mới lấy được tạo hóa đoạt thiên địa, đây là cơ duyên lớn.”
Vương Ma Tử nghe vậy không nhịn được lạnh lùng nói: “Đã vậy, ngươi đầu thai là được, ta cũng không muốn làm huynh đệ với ngươi.”
Nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của Kiều Tam chen thanh hình chữ xuyên, ánh mắt nhìn Vương Ma Tử từ trên xuống dưới cười hắc hắc, nụ cười này khá bỉ ổi.
“Ngươi xem, một lần con người tạo ra tinh trùng ít nhất phải có bốn ngàn vạn đến năm ngàn vạn, có lẽ trong này hàm chứa nhà khoa học, nhà văn học, chuyên gia giáo dục, kiện tướng thể dục, lãnh tụ thương nghiệp, hoặc là người nhận được giải Nobel đủ loại, ngươi nói ngươi có thể chạy qua cửa từ trong mấy ngàn vạn này, có phải rất ưu tú hay không!”
Vương Ma Tử nghe vậy bĩu môi một cái: “Ha ha, nghe ngươi nói như vậy, ta mẹ nó cũng cảm giác có lỗi với những huynh đệ tỷ muội này của ta!”
Nụ cười trên mặt Kiều Tam càng thêm rực rỡ, bày tỏ sự đồng ý sâu sắc với Vương Ma Tử.
“Đúng vậy! Cho nên lần này chúng ta rất đơn giản, ta không cần chạy thắng nhiều người như vậy, ta chỉ cần nuốt hết tất cả các ngươi là được.”
Kiều Tam nói xong lời này, viên Định hồn châu trong lòng bàn tay lập tức tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên gương đồng một vòng, chỉ thấy Ngô Khôi không tự chủ được đi lên trước, mở bàn tay để lộ Định hồn châu của mình ở trước mặt Kiều Tam.
“Tam gia, đừng, ta vẫn luôn rất trung thành với ngươi.”
Ngô Khôi hoảng sợ nhìn Kiều Tam, khóc lóc cầu xin.
Kiều Tam nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay Ngô Khôi, lời lẽ sâu xa: “Không phải chúng ta đã nói có phúc cùng hưởng sao, ngươi xem, ta cũng không lừa ngươi, chờ chúng ta trở thành một thể, chẳng phải có phúc cùng hưởng sao!”
“Đừng, van xin ngài!”
Kiều Tam không để ý đến lời cầu xin của Ngô Khôi, ánh mắt thoáng qua một vòng ánh sáng đầy hung ác, đưa tay chộp lấy lòng bàn tay Ngô Khôi, kéo mạnh một cái.
“Rắc rắc rắc…” Theo tiếng kêu thê lương thảm thiết của Ngô Khôi, lòng bàn tay Ngô Khôi nứt ra, Định hồn châu bị Kiều Tam lấy xuống.
Trong nháy mắt Định hồn châu bị lấy mất, thân thể Ngô Khôi lập tức hóa thành một sợi sương đen, bị cuốn vào trong Định hồn châu.
Viên Định hồn châu bị Kiều Tam cầm trong tay lập tức sát nhập với viên ở trong lòng bàn tay, hai viên Định hồn châu hóa thành một viên.
Trong thoáng chốc, sương đen trên người Kiều Tam càng thêm dày đặc, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng dần biến mất, cả người như trẻ ra hơn mười tuổi.
“Cảm giác này, thật tốt!”
Kiều Tam thở sâu, cảm giác thoải mái không diễn tả được.
“Trước đó ngươi đã nhận ra huyền cơ nơi này, cái chết của ngươi cũng là ngươi cố ý?”
Quỷ Lộc không cam lòng vặn hỏi Kiều Tam.
Kiều Tam cũng không giấu giếm điều này: “Đương nhiên, tên gà mờ Heo mập kia không nhìn ra huyền cơ của nơi này, cuối cùng tất cả người sống hoặc trở thành một quả trứng, hoặc bị tẩy thành chất dinh dưỡng giống những bộ da người này, sau cùng biến thành một tấm da người, linh hồn vĩnh viễn bị nhốt lại nơi đây!”
Nói xong, ánh mắt Kiều Tam nhìn về phía gốc cây lựu trên đỉnh đầu, trên mặt lại xuất hiện vẻ kính nể.
Kiều Tam có tạo nghệ và sự hiểu biết cực cao với phong thủy kỳ môn, không dám nói là tông sư phong thủy huyền học nhưng ít ra cũng được cho là đại sư.
Nhưng chính vì vậy mới có thể cảm thấy kính nể và trông mong vị tiền bối có thể dùng thủ đoạn nghịch thiên như thế.
Thủ pháp diệu kỳ khéo léo như thế, lấy táng long cục biến long mạch thành long thai, đồng thời tạo dựng ra âm dương giới giả, lại mượn âm dương giao hòa đoạt xác long thai.
Một loạt thủ pháp này cũng không phải là thủ đoạn mà hắn ta có thể tưởng tượng được, đã được gọi là điêu luyện sắc sảo.
Lại nói, cũng may Kiều Tam nhìn ra sự ảo diệu trong đó, phần cơ duyên này là tài phú khó có thể tưởng tượng được với Kiều Tam.
Dù là vậy một lão hủ lớn tuổi như Kiều Tam có thể từng bước một đi tới ngày hôm nay, tất nhiên hắn ta cũng có chỗ hơn người.
Không nói đến sự hiểu biết của Kiều Tam với phong thủy kỳ môn, chỉ dựa vào hắn ta dám mạo hiểm cố ý thả lỏng cảnh giác, để người ta ám toán mình, đã đủ để chứng minh khí phách của Kiều Tam không kém hơn Tề Lượng.
Cách đó không xa, sau khi Triệu Khách nghe được cuộc nói chuyện của Kiều Tam, không khỏi yên lặng giơ ngón tay với Kiều Tam ở trong lòng.