Không chỉ hung ác với người khác, càng ác với mình hơn.
Triệu Khách lặng yên di chuyển một chút, dựa vào năng lực ẩn nấp của Sắc dục để từng bước một tới gần.
Hắn cũng không lo lắng người từng trải như Vương Ma Tử, ngược lại càng quan tâm sự thay đổi của Kiều Tam hơn.
Dường như sau khi Kiều Tam thôn phệ một người, sự dao động của hình xăm trước ngực hắn càng vội vàng không nhịn nổi.
So sánh với Ngô Khôi, Quỷ Lộc lại kiên cường không đi cầu xin Kiều Tam, nhưng suy nghĩ một chút vẫn mở miệng nói: “Tam gia, ta thua trong tay ngươi, ta nhận, nhưng xin ngươi giúp ta một chuyện?”
“Nói!” Kiều Tam ngẩng đầu.
“Nếu có cơ hội, giúp ta làm thịt tên khốn đã đánh lén ta, dùng dầu trơn tốt nhất của hắn để đốt đèn trời!”
Nhắc đến chuyện này, Quỷ Lộc hận đến ngứa răng, nếu không phải đối phương đánh lén mình, sao mình lại rơi vào tình cảnh này.
“Heo mập?”
Kiều Tam có chút ấn tượng với cái chết của Quỷ Lộc, gật đầu: “Ngươi không nói thì ta cũng ra tay, nhưng ta đồng ý chuyện dùng mỡ của hắn đốt đèn trời của ngươi!”
“Làm đi!” Quỷ Lộc không cách nào hành động nhưng vẻ mặt vẫn rất ung dung, mặc cho Kiều Tam lấy đi Định hồn châu trên tay hắn ta, bóng dáng dần biến thành sương đen giống như Ngô Khôi bị Kiều Tam thôn phệ.
Liên tục thôn phệ hai u hồn, khí tức trên người Kiều Tam càng cường đại hơn trước đó, trên người tuôn ra khí tức đậm đặc, vốn là quỷ hồn hư vô, lúc này lại sinh ra thực thể giống người sống.
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Quỷ Miêu: “Ngươi có nguyện vọng gì?”
“Ta, ta, ta…” Dù Quỷ Miêu cố hết sức kiềm chế sự sợ hãi trong lòng mình, muốn duy trì chút tôn nghiêm sau cùng của mình, nhưng cũng không phải ai cũng có thể ung dung như Quỷ Lộc.
Thấy thế, Kiều Tam đã mất sự kiên nhẫn, không đợi Quỷ Miêu nói chuyện đã đưa tay nắm lấy Định hồn châu trên tay hắn ta.
“Hít!”
Hít sâu một hơi, Kiều Tam đứng dậy từ dưới đất, lúc này dáng người lại cao hơn Vương Ma Tử nửa cái đầu, bắp thịt cường tráng gồ lên như là cốt thép vặn thành đường cong, tràn ngập lực lượng mang tính bùng nổ.
Bộ quần áo trên người đã hoàn toàn vỡ nát, để lộ ra thân thể điêu luyện và bắp đùi thứ ba không thể miêu tả của mình.
Hiển nhiên lúc này Kiều Tam thấy rất hài lòng với thân thể của mình, Kiều Tam thở sâu, chưa bao giờ thấy dễ chịu như vậy.
Đám người Ngô Khôi cũng không phải u hồn người đưa thư bình thường, bản thân hồn phách của bọn họ đã cường đại hơn những người khác.
Cộng thêm bọn họ từng lừa giết một số người đưa thư, hấp thu linh hồn những người đưa thư này, khiến năng lượng trên người bọn họ càng mạnh mẽ hơn.
Kiều Tam hấp thu toàn bộ bọn họ, tất nhiên vô cùng mạnh mẽ, khi hắn ta còn sống cũng không thể cảm nhận được cảm giác thoải mái này.
Mặc kệ sự gia trì của con tem cường đại như thế nào, nhưng thân thể sa sút đã không đủ để chống đỡ sự cường hóa thân thể quá đáng.
Cũng chính vì thân thể của mình thật sự quá sa sút, Kiều Tam mới có thể bằng lòng mạo hiểm thử dùng cái chết để xác nhận huyền cơ tạo hóa nơi đây.
Ánh mắt Kiều Tam nhìn về phía Ải Cước Hổ, Ải Cước Hổ lập tức thay đổi sắc mặt, sự sợ hãi khó hiểu khiến hắn ta không tự chủ được run rẩy.
“Này, hắn rác rưởi như vậy, ngươi nuốt hắn có tác dụng gì, không bằng đến nuốt ta đi!”
Lúc này, Vương Ma Tử đột nhiên mở miệng nói.
Kiều Tam nhíu mày, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nếu là mấy người Quỷ Thủ, Quỷ Đồng, thật ra ta cũng có thể cân nhắc buông tha cho thằng ngu này, dù sao rác rưởi ăn không ngon, hiện tại đành tạm chấp nhận vậy!”
Kế hoạch không đuổi kịp sự thay đổi, đám người Quỷ Thủ không rút lui theo tín hiệu, bị những người đưa thư kia bao vây giết hết, không có một người nào quay về, hiện tại Kiều Tam cũng chỉ có thể tạm chấp nhận một chút.
“Tam gia, ngài đừng giết ta, ta… Ta còn có tác dụng, hắn!”
Ải Cước Hổ phát hiện ánh mắt Kiều Tam nhìn về phía mình, đột nhiên nhìn về phía Vương Ma Tử, hét to: “Hắn là người sống!”
Khóe miệng Vương Ma Tử giật giật mấy lần, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Ải Cước Hổ.
Nhưng Ải Cước Hổ hồn nhiên không thèm để ý, vốn dĩ hắn ta đã dựa vào đầu cơ trục lợi, bán đứng đồng đội từng bước một bò lên.
“Tam gia, hắn và tên đầu trọc kia đều là người sống, rất có thể tên đầu trọc kia là một người đưa thư!”
Lúc đầu Kiều Tam không thèm để ý, nhưng nghe đến cuối cùng vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Hắn ta đưa tay một phát bắt được cổ họng Ải Cước Hổ, xách hắn ta ra khỏi chất lỏng như đang nhổ củ cải, “Ngươi nói cái gì? Người đưa thư? Nếu ngươi dám lừa ta, cẩn thận ta khiến ngươi sống không bằng chết.”
Kiều Tam có thể xem nhẹ những chuyện khác, chỉ có chuyện này là không được.
Nếu tên đầu trọc kia thật sự là người đưa thư, dù mình có thôn phệ đám người Quỷ Lộc cũng chưa chắc là đối thủ của người đưa thư.
Bị ánh mắt Kiều Tam nhìn chằm chằm, Ải Cước Hổ tê cả da đầu, đôi chân ngắn bất lực giãy giụa ở giữa không trung: “Ta, ta không chắc chắn nhưng bọn họ thật sự là người sống.”
Nghe đến đó, sắc mặt Kiều Tam trở nên hung ác, tiện tay ném Ải Cước Hổ sang một bên, quay người nhanh chân đi đến trước mặt Vương Ma Tử.