Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1809 - Chương 1809 - Thượng Thiệt Đột Thứ (2)

Chương 1809 - Thượng thiệt đột thứ (2)
Chương 1809 - Thượng thiệt đột thứ (2)

Đôi mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm Vương Ma Tử, sau khi cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới không khỏi cảm thấy hơi khó tin.

Không sai, đúng như Ải Cước Hổ đã nói, tên này thật sự là người sống.

Nếu không phải Ải Cước Hổ nói ra sự thật, mình cũng không thể tin được người sống lại xuất hiện ở âm gian.

Dù nơi này là âm gian ngụy tạo!

Nhưng âm dương khác đường, nếu người sống có thể đi vào, mình cần gì liều chết thử.

“Rốt cuộc các ngươi là ai, chắc chắn tên đầu trọc kia còn sống!”

Khuôn mặt Vương Ma Tử lạnh lùng, không nói câu nào.

Kiều Tam thấy thế giơ cao bàn tay đang cầm gương đồng lên trước mặt: “Ngươi không nói, ta cũng có cách tra tấn ngươi.”

Trong bóng tối, tốc độ của Triệu Khách rất chậm chạp, im hơi lặng tiếng như một con mèo hoang ưu nhã cao ngạo, bóng dáng gần như hòa thành một thể với hoàn cảnh xung quanh.

Ngay cả chất lỏng trên mặt đất đã nâng cao đến hông, nhưng lúc Triệu Khách di chuyển không chỉ không phát ra chút tiếng động nào, còn không gây ra chút gợn sóng nào.

Ba mươi mét, hai mươi mét, mười lăm mét, mười mét!!!

Dù Triệu Khách đã đến gần như thế nhưng Kiều Tam vẫn hoàn toàn không biết gì với điều này, lúc này Kiều Tam đang điên cuồng nện nắm đấm vào mặt Vương Ma Tử.

Khoái cảm từng đấm đến thịt là một sự vui sướng mà mình chưa từng được cảm nhận lúc còn sống, thân thể của hắn ta vô cùng suy yếu, sau khi chết lại có thể thoát khỏi thân thể yếu ớt đó.

Đặc biệt là đối tượng đánh nhau với mình là Vương Ma Tử có vũ lực siêu mạnh, điều này càng khiến trên mặt tâm hồn của Kiều Tam có sự vui sướng khó diễn tả được.

Ánh mắt Triệu Khách hiện ra một tia sáng lạnh, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve Không gian giới chỉ trên tay.

Ngay lúc Triệu Khách chuẩn bị ra tay, lại có một bóng đen nhanh hơn Triệu Khách một bước.

“Vèo!”

Đầu lưỡi màu đỏ hồng như một thanh trường mâu vô cùng bén nhọn, không chút nương tay đâm ra một cái lỗ đen thật sâu ở giữa đùi Kiều Tam, đâm sâu vào ít nhất hai xích.

Hình ảnh lưỡi dài đâm vào khiến Triệu Khách trốn trong bóng tối không tự chủ được nâng mông kẹp chân, trong lòng sinh ra cảm giác lạnh lẽo.

Sắc mặt Kiều Tam cứng đờ, lập tức kéo căng trên bắp đùi của mình, hai chân không nhịn được kiễng lên, chợt phát ra một tiếng kêu điên cuồng vô cùng thê lương.

Chỉ thấy Ải Cước Hổ bị mình ném vào trong chất lỏng lại nằm rạp trong chất lỏng như một con cóc, mở to cái miệng, hồn nhiên không quan tâm mình có ăn những chất lỏng kia hay không.

Đôi mắt tam giác kia nhìn chằm chằm bờ mông của Kiều Tam, ánh mắt bỉ ổi đê tiện đến cực điểm.

“Không ai nói cho ngươi biết, không nên tùy tiện tin tưởng bất kỳ kẻ nào trong thần bí chi địa sao!”

Sau khi Ải Cước Hổ hấp thu Định hồn châu đã sinh ra loại năng lực này, Thượng thiệt đột thứ.

Chỉ là thật sự không thể lấy ra loại năng lực này, vẫn bị Ải Cước Hổ che giấu lại.

Vì một kích này, Ải Cước Hổ không tiếc bán đứng Vương Ma Tử và Triệu Khách, mục đích là đổi lấy một cơ hội, một cơ hội chứng minh bản thân.

Ít nhất… Lão tử không phải rác rưởi!

Chắc chắn một kích này của Ải Cước Hổ chỉ có thể dùng hèn hạ, ác độc, hung tàn, vô sỉ để hình dung, nhưng tuyệt đối không thể phủ nhận uy lực kinh người của một kích này.

Lúc đang nói chuyện, chỉ thấy trên đầu lưỡi dài nhỏ đột nhiên sinh ra từng cây gai đen bén nhọn, như một con cá trạch tươi sống điên cuồng xoay tròn bên trong cơ thể Kiều Tam.

Là một người tự hiểu lấy mình, Ải Cước Hổ hiểu rõ chút năng lực nhỏ nhoi ấy hoàn toàn không đáng nhắc tới với Kiều Tam.

Nhưng đây là một kích hắn ta mưu đồ đã lâu, xảo trá tàn nhẫn, đơn giản bỉ ổi đến cực điểm.

Không thể không nói Ải Cước Hổ là một người hai mặt, dù ở trong mắt người khác là loại người dựa vào đầu cơ trục lợi, bán đứng đồng đội để nhận được lợi ích, nhưng Ải Cước Hổ cũng không phải loại người sợ đầu sợ đuôi, nhát như chuột.

Ở phương diện dũng cảm, ít nhất Ải Cước Hổ mạnh hơn tên Ngô Khôi có mưu mà không vững vàng gần trăm lần.

“Ông!”

Tuy thân thể không cách nào động đậy, đầu lưỡi điên cuồng xoay tròn như con lươn khiến Kiều Tam lập tức phát tiếng kêu thảm thiết dữ dội, chất lỏng không biết tên không chịu khống chế phun tung tóe ra từ trong vết thương.

Gai tam giác bén nhọn trên đầu lưỡi khiến Kiều Tam đau đến không muốn sống.

Hắn ta không quan tâm Vương Ma Tử máu me đầy mặt trước mắt, Kiều Tam quay phắt đầu lại, đôi mắt như con trâu đực tức hổn hển, đỏ thẫm gần như nhỏ máu nhìn Ải Cước Hổ: “Ta muốn ngươi chết không yên lành!”

Vết thương như vậy đừng nói người bình thường, dù là một người đưa thư có lẽ không chết cũng tàn phế.

Ngay cả thuốc khôi phục cũng chưa chắc có tác dụng.

Nhưng Kiều Tam lại khác, hắn ta là hồn thể, tuy bị thương lại không nguy hiểm đến tính mạng của hắn ta, so sánh ra cơn đau đớn tê liệt lại không là gì với sự đau xót trong lòng Kiều Tam.

Mình lại bị một tên rác rưởi trêu đùa, ám toán, còn bị hắn ta dùng thủ đoạn đáng xấu hổ như thế làm trọng thương, Kiều Tam cảm thấy không khác gì bị một con cóc đè xuống đất cưỡng gian.

Nhưng trong tích tắc Kiều Tam xoay người, một cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có đột nhiên khiến lông tơ trên người Kiều Tam không tự chủ được dựng đứng.

Bình Luận (0)
Comment