Không biết Vương Ma Tử vốn nên bị khống chế không cách nào hành động ở sau lưng đã giơ nắm đấm lên từ lúc nào, trên khuôn mặt dính máu tươi lộ ra một nụ cười mỉa mai: “Không ai nói cho ngươi biết, nắm đấm của ngươi mềm oặt như túi sữa của lão thái thái sao!”
“Cái gì!”
Trong lòng Kiều Tam giật mình, tuy không hiểu vì sao Vương Ma Tử đột nhiên thoát khỏi sự khống chế của mình, nhưng lúc này hắn ta đã không rảnh suy nghĩ những vấn đề này.
Thân thể nhảy lên giữa không trung, trên người bộc phát ra một luồng sương đen dày đặc như mai rùa đen bảo vệ cả người mình.
Dù lúc này Kiều Tam bộc phát ra thực lực kinh người, nhưng hình ảnh một cái đầu lưỡi thật dài không ngừng xoay tròn sau mông thật sự khiến người ta không cách nào nghiêm túc được.
Những người thấy cảnh này chắc chắn sẽ liên tưởng đến hình ảnh tra khảo XX trong phim của nước Nhật.
Vương Ma Tử hiểu rõ sự thay đổi của Kiều Tam, trước đó không ra tay là muốn tìm một cơ hội có thể một kích trí mạng, lúc này sao có thể để Kiều Tam chạy mất.
Đôi tay to khỏe ngang nhiên giơ lên, đồng thời vung cả hai nắm đấm, một luồng khí tràng không tên cuốn lên sóng khí xung quanh.
“Hổ đầu pháo!”
Một quyền này đánh ra, khí tràng kinh người bộc phát ra như quả bom, Kiều Tam rất may mắn cảm nhận được sự tuyệt vọng của Quỷ Đồng vào lúc ấy.
Dùng mắt thường có thể thấy quyền cương còn chưa tới gần, nhưng quyền áp khủng bố đã xuyên qua cả người hắn ta.
Hắn ta cảm thấy thân thể sắp vỡ nát, một cảm giác đau khổ khó mà hình dung lấy ngực làm trung tâm phát ra, lan tràn ra cả người như mạng nhện.
Kiều Tam điên cuồng thôi động năng lượng trong cơ thể, hắn ta không muốn cứ tan thành mây khói như vậy, trăm phương ngàn kế, cẩn thận từng bước, hắn ta gần như đã đánh cược tất cả vì giờ khắc này.
Dù là khổ tâm thu thập con tem hay những tài nguyên đạo cụ hiếm có trong sách tem, thậm chí là mạng của mình.
Đây là một trận đánh cược, hắn ta đã thắng, lại phát hiện mình không có cách nào mang đi khoản tài phú đã cược thắng, lại phải chắp tay nhường cho người khác.
Sao hắn ta có thể cam tâm.
“Ta không cam tâm!”
Hắn ta không cam lòng sinh ra oán niệm sâu sắc, khiến Kiều Tam sắp chết lại điên cuồng bạo phát ra sức mạnh cực kỳ khủng bố.
Sát khí dày đặc rót thành một bàn tay lớn, vỗ mạnh vào quyền cương của Vương Ma Tử.
Ải Cước Hổ cách đó không xa thấy thế, đôi mắt kia hiện ra tia sáng bỉ ổi.
Thật ra trong lòng Ải Cước Hổ rất rõ ràng, nhiều nhất mình chỉ có thể đánh Kiều Tam bị trọng thương.
Thứ chờ đợi mình sẽ là cơn giận không kìm được của Kiều Tam, e rằng Kiều Tam sẽ xé hắn ta thành mảnh nhỏ, đây không phải chuyện quá ngạc nhiên.
Nhưng Ải Cước Hổ vẫn dứt khoát đưa ra lựa chọn như vậy, không chỉ vì Ải Cước Hổ chính trực, mặc kệ làm thế nào mình cũng xong đời, vậy càng phải tranh đấu một lần.
Mặc cho Kiều Tam gia ngươi thần thông quảng đại, đa mưu túc trí, thì sao.
Dù ngươi thôn phệ đám người Ngô Khôi, thì sao.
Dù lão tử bị ngươi xé thành mảnh nhỏ, thì sao!
Lão tử vẫn cưỡng ép đâm ngươi!
Nhớ kỹ, ngươi là lão nam nhân từng bị lão tử cưỡng ép!
Nếu không phải lúc này trong mồm rót đầy chất lỏng sền sệt kia khiến hắn ta không có cách nào nói chuyện, e rằng lúc này Ải Cước Hổ đã không nhịn được hô ten hai câu “thật sự sảng khoái” khiến Kiều Tam ghê tởm một trận.
Hiện tại, Vương Ma Tử ra tay lập tức khiến Ải Cước Hổ thấy được chút hy vọng.
Hắn ta tiếp tục dùng toàn bộ lực lượng, không ngừng khiến đầu lưỡi của mình đâm vào sâu hơn, còn không ngừng chuyển động gai tam giác trên đầu lưỡi, lấy đó là thành quả chiến đấu, phủ phục trong một bãi chất lỏng hưởng thụ khoái cảm ác ý này.
Tâm trạng Ải Cước Hổ vui vẻ, thậm chí không nhịn được hát ca ở trong lòng.
“Trái ba vòng, phải ba vòng, phía trên đâm một cái, phía dưới đâm một cái, lão tử bò trên mặt đất vận động…”
Đầu lưỡi khéo léo xảo trá, diễn dịch chân lý ảo diệu của bốn chữ miệng lưỡi dẻo quẹo này một cách hoàn mỹ.
Triệu Khách che giấu ở bên cạnh thấy vậy cũng không nhịn được giơ ngón tay cái, trong lòng đột nhiên cảm thấy hắn thật sự coi thường Ải Cước Hổ.
Hiện tại Kiều Tam và Vương Ma Tử đang đọ sức, gần như dùng toàn bộ lực lượng để chống đỡ Vương Ma Tử, Kiều Tam căn bản không có cơ hội để ý đến hành động của Ải Cước Hổ.
Cố nhịn một hơi, lúc này trong lòng Kiều Tam như bị tổn thương một trăm vạn bạo kích.
“Ọe!”
Lúc này theo một tiếng ọe khô khốc, Kiều Tam đột nhiên trợn mắt, há miệng, chỉ thấy đầu lưỡi thô ráp nhô ra từ trong miệng, còn đặc biệt đáng yêu vỗ ba cái “ba ba ba” vào khuôn mặt của mình.
Tuy sức lực rất nhỏ gần như không đau không ngứa, nhưng đây là sự nhục nhã trần trụi.
“Khinh người quá đáng!!”
Ải Cước Hổ đúng là vị vua hấp dẫn thù hận, vốn Kiều Tam đã hận Ải Cước Hổ thấu xương, lúc này cũng hoàn toàn bạo phát ra.
Hắn ta đưa tay túm lấy đầu lưỡi linh hoạt của Ải Cước Hổ, dùng sức nhấc lên, trong chốc lát đã nhấc Ải Cước Hổ lên từ dưới đất, hung hăng đập vào tảng đá bên cạnh.
“Ầm” một tiếng nặng nề, thân thể Ải Cước Hổ như sao băng vụt qua, đập mạnh vào trên vách tường, chất lỏng sền sệt trong mồm cũng bị đụng phun ra ngoài.