Nhưng vận khí không tệ, cánh cửa sổ nhỏ bị mông đụng nát phía sau đã chịu hơn phân nửa lực lượng cho hắn ta.
Nhưng tin tức xấu là, Ải Cước Hổ phát hiện mông mình cắm vào trong cửa sổ, hoàn toàn không có cách nào động đậy.
Ải Cước Hổ lại không để ý, dù sao ngay từ đầu mình đã không động đậy được, bị kẹt ở trên tường cũng không tệ lắm.
“Ngươi phân tâm!”
Trong nháy mắt thấy Kiều Tam làm chuyện khác, hai chân Vương Ma Tử kéo căng, theo cơ bắp trên chân bành trướng, một giây sau đã nhảy lên không trung, hai đầu gối đập ầm ầm vào ngực Kiều Tam.
“Phanh phanh phanh” liên tiếp ba tiếng nắm đấm rung động.
Vốn Kiều Tam đã mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần lại bị trọng thương, thân thể rơi xuống từ giữa không trung đập vào mặt đất như đạn pháo.
Trước mắt tối sầm lại, cho dù hắn ta có hồn thể cường đại, lúc này cũng bắt đầu không chống đỡ được.
Chỉ có điều trong lòng Kiều Tam vẫn có oán niệm thật lâu không tan đi, trong nháy mắt rơi xuống đất thân thể lại mượn lực nảy lên, thả người nhảy một cái, chỉ thấy sương đen dày đặc hội tụ trong lòng bàn tay Kiều Tam, huyễn hóa một thanh kiếm sắc lao về phía Ải Cước Hổ như tia chớp.
Không còn sót lại con đường nào, binh bại như núi đổ.
Đã đến một bước này, dù trong lòng Kiều Tam không cam lòng đến đâu cũng hiểu mình đã xong đời.
Nhưng hắn ta không hận Vương Ma Tử, dù Vương Ma Tử có hành động đánh lén, không phải mình cũng giở trò lừa bịp như vậy sao?
Hắn ta chỉ hận Ải Cước Hổ!
Một tên phế vật giống như rác rưởi này chỉ dựa vào bán đứng đồng đội, làm cỏ đầu tường, ngày thường còn không bằng một con chó, vậy mà hắn ta lại thua trên tay tên rác rưởi này, còn trong tình huống mình chiếm được tất cả ưu thế.
Vốn trong lòng Kiều Tam rất cao ngạo, cao ngạo đến mức coi đám người Ngô Khôi là quân cờ, thỉnh thoảng cũng thấy khinh bỉ sự nhu nhược của Ngô Khôi.
Sao hắn ta có thể chấp nhận được việc mình thua trên tay một tên rác rưởi còn không bằng Ngô Khôi.
Nhìn Kiều Tam gần như dốc hết sức đánh về phía mình, Ải Cước Hổ ngây người một chốc ngắn ngủi, một nụ cười xuất hiện trên khóe môi, hắn ta biết mình đã thắng!
Tuy hắn ta không giết được Kiều Tam, nhưng có thể khiến đại nhân vật Kiều Tam gia vô cùng có tiếng tăm này hận mình thấu xương, thậm chí liều cả mạng sống của mình, hắn ta cũng thấy đủ vốn!
“Nhớ kỹ lão tử chưa, một tên rác rưởi đè lên ngươi! Ha ha ha ha…”
Ải Cước Hổ cười dữ tợn, cười đắc ý, là một tên cỏ đầu tường, hôm nay là ngày khiến hắn ta nở mày nở mặt nhất trong đời.
Trong đầu không nhịn được xuất hiện một suy nghĩ: “Có lẽ điều này cũng không tệ.”
Nhìn lưỡi kiếm càng ngày càng gần, đâm thẳng vào đầu mình, Ải Cước Hổ dần nhắm mắt lại, thử trải nghiệm cảm giác ung dung không vội của Quỷ Lộc, để mình chết trong dáng vẻ có mặt mũi một chút.
Nhưng tiếng lưỡi kiếm phá gió vẫn khiến thân thể Ải Cước Hổ không ngừng run rẩy, sự sợi hãi như thủy triều gần như muốn nuốt hết hắn ta.
Hiển nhiên, không phải ai cũng có thể thản nhiên đối mặt với cái chết giống Quỷ Lộc.
“Chết đi!”
Hận! Rất! Hận!
Trong sự thù hận không cách nào diễn tả được, đôi mắt đỏ ngầu của Kiều Tam vẫn khóa chặt vào đầu Ải Cước Hổ, vung lưỡi kiếm trên tay lên, chém mạnh về phía trước.
“Hít!”
Vì không có nhục thể, tiếng lưỡi kiếm cắt vào kim loại trở nên vô cùng trong trẻo như vải vụn bị xé ra.
Trong nháy mắt khiến cả người Ải Cước Hổ hoàn toàn bình tĩnh lại.
“Ừm, không biết sau khi linh hồn chết đi sẽ có cảm giác như thế nào, như lão nhân thường nói, chết là xong hết mọi chuyện!”
Suy nghĩ của Ải Cước Hổ biến ảo khôn lường, trong chốc lát đã có vô số suy nghĩ.
Chỉ là những suy nghĩ này thoáng nhảy ra trong đầu, trong nháy mắt đã biến thành bọt nước.
“Hít! Đau!”
Ải Cước Hổ mở to mắt nhìn, chỉ thấy trên cái trán sáng như gương trước mặt lóe lên một vòng ánh sáng chói mắt.
“Là ngươi!!”
Ải Cước Hổ trợn to mắt nhìn Triệu Khách đứng ở trước mặt mình, ánh mắt nhìn thoáng qua Kiều Tam đã ngã trên mặt đất, lồng ngực bị chém thành hai nửa, không nhịn được hít sâu.
Chỉ thấy trên mặt Triệu Khách xuất hiện một nụ cười, chậm rãi đưa tay về phía mình, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Làm không tệ!!”
Bốn chữ đơn giản khiến Ải Cước Hổ ngây dại, đã bao nhiêu năm rồi hắn ta không nhớ được hình ảnh nhận được sự khen ngợi từ đồng đội, cho dù là một giấc mơ.
Chỉ thấy Triệu Khách chậm rãi đưa tay ra: “Chết cũng chết rồi, không bằng tham gia đội ngũ của ta đi, thỏa thích làm một vố lớn trong mảnh thế giới này! Làm đồng đội của ta đi!”
“Ta…”
Ải Cước Hổ gánh lấy biệt danh phản bội, cỏ đầu tường, rác rưởi, không ngờ sẽ có một ngày lại có một người đưa tay về phía mình.
Trong đầu óc trống rỗng, một giọng nói lặp đi lặp lại quanh quẩn điên cuồng la hét như muốn chiếm cứ tất cả!
“Chắc chắn ta đã tiến vào ảo giác trước khi chết, không đúng, ta đã chết, chẳng lẽ là ảo giác tan thành mây khói?”
Chỉ đó điều, lúc hắn ta vô thức đưa tay ra, chạm vào bàn tay trước mặt mình, lòng bàn tay ấm áp kia khiến hốc mắt Ải Cước Hổ trở nên đỏ bừng.