Lập tức khiến một người trong lúc tuyệt vọng nhất, bất đắc dĩ nhất, thậm chí là lúc cái chết đến gần cũng không chịu cúi đầu, giọng nói lại trở nên hơi nghẹn ngào.
Một bàn tay đưa về phía mình!
Ngón tay thon dài, trắng nõn, thoạt nhìn càng giống đôi tay của một nữ hài, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trên mỗi một ngón tay có rất nhiều vết sẹo dài nhỏ do dao tạo ra.
Chính một bàn tay như vậy lại cho mình hy vọng, khiến Ải Cước Hổ không tự chủ được cúi đầu xuống che giấu nước mắt kích động trên mặt: “Đội trưởng!!”
Một tiếng đội trưởng này là câu gọi phát ra từ tận phế phủ.
Ở trong mắt mọi người, Ải Cước Hổ là một người bỉ ổi, nhu nhược, cỏ đầu tường dựa vào việc bán đứng đồng đội.
Ngay từ đầu Triệu Khách cũng cho là như thế.
Lúc trước Triệu Khách đối xử với Ải Cước Hổ phần lớn là vì lợi dụng, cũng là kiểu có cũng được không có cũng không sao, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng Triệu Khách đã thay đổi quan điểm với Ải Cước Hổ.
Không thể không thừa nhận, mỗi người đều có điểm sáng đặc biệt của mình.
Đến cuối cùng Ải Cước Hổ bạo phát ra dục vọng phản kích từ tuyệt địa, Triệu Khách càng thấy được một phần khát vọng từ trong mắt của Ải Cước Hổ.
Có lẽ bị dán lên quá nhiều biệt danh tiêu cực, trong lòng Ải Cước Hổ càng khát vọng được công nhận, dù kết quả cuối cùng là tan thành mây khói.
Ngươi đã bằng lòng dùng việc tan thành mây khói để đổi lấy sự công nhận, vậy ta càng vui lòng bố thí sự công nhận này cho ngươi, đổi lấy việc tuyệt đối trung thành.
Cũng giống chữ tín như vàng của Tề Lượng, trung thành tuyệt đối là khoản tài phú quý giá không có cách nào dùng điểm bưu điện đổi lấy ở trong không gian khủng bố.
Đưa tay kéo Ải Cước Hổ ra khỏi bức tường, chỉ thấy Vương Ma Tử cầm cái gương đồng của Kiều Tam đi tới, tiện tay dập tắt ngọn lửa u lam ở bên trân, tức giận nhìn Triệu Khách nói: “Này, biết ngươi tới rồi thì ta đã ra tay từ sớm, tự nhiên bị đấm hai cái.”
“Ha ha ha ha, nếu ta ra tay sớm, sao có thể nhìn thấy đại chiến môi lưỡi đặc sắc như thế!”
Triệu Khách cười to vỗ vai Ải Cước Hổ, chợt nghiêm mặt bước tới túm lấy Kiều Tam trên mặt đất.
Chỉ thấy ở ngực Kiều Tam có một vết kiếm bạc gần như muốn xé rách hắn ta, nhìn kỹ sẽ phát hiện trên vết thương sinh ra một vết thương Phật khí vẫn quẩn quanh mỏng như lá vàng.
Chính luồng Phật khí này đã áp chế Kiều Tam, khiến thân thể hắn ta không cách nào động đậy.
“Ngươi thật sự là hòa thượng?”
Nhìn cái đầu trơn bóng ở trước mặt, khuôn mặt Kiều Tam không khỏi xuất hiện cụ cười đau khổ.
Vì kế hoạch lần này, hắn ta đã sớm chuyển vật phẩm đặc thù Định hồn kính của mình cho đồng bạn, lại dẫn dụ đồng bạn cắn câu, dựa vào cơ quan lừa giết hắn ta.
Hắn lấy cái gương ở trên tay đồng bạn, cẩn thận từng bước, gần như mỗi một bước đều nằm trong sự tính toán của mình.
Chỉ có vị hòa thượng giả trước mắt khiến hắn ta cảm thấy đau đầu nhất, vì hắn ta căn bản không có tóc.
Cũng không thể để hắn nhổ một sợi lông mu của mình chứ, mấu chốt nhất là Định hồn kính chỉ nhận tóc, đừng nói lông mu, dù là lông của tiểu JJ cũng vô dụng.
Cũng may sau đó Triệu Khách chủ động nhận nhiệm vụ làm mồi nhử, cuối cùng đã khiến Kiều Tam thở phào nhẹ nhõm.
Lại không ngờ mình vẫn không đoán được, vào khoảnh khắc cuối cùng Triệu Khách đã xuất hiện ở trước mặt mình, đồng thời tên này là hòa thượng thật.
Hắn thi triển năng lực Phật môn, đánh mình không kịp trở tay.
Triệu Khách không trả lời câu hỏi rốt cuộc hắn có phải là hòa thượng hay không của Kiều Tam, tới gần Kiều Tam, Triệu Khách cảm thấy sắp không áp chế nổi sự xao động của hình xăm trước ngực.
Sự xao động này đã gián tiếp ảnh hưởng đến hắn, thậm chí Triệu Khách cũng có sự xúc động muốn nhào tới, ăn sạch Kiều Tam.
Nhưng Triệu Khách vẫn nhịn xuống, ít nhất trước khi hỏi rõ ràng vấn đề, hắn không thể nuốt Kiều Tam như vậy.
“Tam gia, ta tin ngươi là một nhân vật lớn, ta cho ngươi được thoải mái, ngươi không ngại nói cho ta biết kế hoạch ban đầu của ngươi chứ, a, bao gồm rốt cuộc nơi này đang xảy ra chuyện gì.”
Triệu Khách tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Kiều Tam, hồn nhiên không thèm để ý chất lỏng đã ngập đến đầu gối, lấy ra tẩu thuốc từ trong Không gian giới chỉ, giọng điệu rất nhẹ nhàng như đang trò chuyện với người đi đường.
Kiều Tam bĩu môi một cái: “Nếu ta không nói thì sao??”
Triệu Khách đốt thuốc lá sợi trong ống thuốc, trong chốc lát chỉ thấy thuốc lá sợi cháy thành than bắt đầu bay ra một sợi khói xanh.
“Hít! A!”
Ải Cước Hổ đứng đằng sau vội vàng đến gần, nhếch mũi không nhịn được hít sâu một hơi.
Triệu Khách đưa tay ra chỉ Ải Cước Hổ nằm sấp ở bên cạnh như bộc phát cơn nghiện: “Người được ta coi trọng giết người giết quỷ chỉ là việc một đao, nhưng hắn thì ta cũng không dám đánh cược.”
Triệu Khách nói xong, Kiều Tam vô thức ngẩng đầu nhìn Ải Cước Hổ, trong lòng lập tức lạnh một nửa.
Chỉ thấy Ải Cước Hổ ngồi xổm bên cạnh mình không xa, đôi mắt vô cùng bỉ ổi kia khiến Kiều Tam cảm thấy buồn nôn như ăn một con ruồi.
Điều kinh khủng là tên này nửa há hốc mồm, đầu lưỡi từng chút một lại biến thành nhỏ dài giống một cây kim may.