Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1813 - Chương 1813 - Mặt Mũi (2)

Chương 1813 - Mặt mũi (2)
Chương 1813 - Mặt mũi (2)

Đôi mắt tà ác kia nhìn chằm chằm cái chân thứ ba giữa hai chân của mình, Kiều Tam là nhân vật đã trải việc đời, vượt qua không biết bao nhiêu sóng gió, lúc này cũng không nhịn được rùng mình một cái.

Hắn ta từng nghe nói trong hiện thực không thiếu nam nhân vì theo đuổi sự kích thích, cắm gậy vào chỗ kia của mình để tìm sự kích thích.

Hắn ta không phải đồ cổ bảo thủ, nhưng không có nghĩa đệ đệ của mình đối mặt với sự đối xử giống vậy hoặc càng hung tàn hơn sẽ thấy thích thú.

Đặc biệt thứ đồ chơi này còn giao cho tên rác rưởi Ải Cước Hổ này xử lý.

Nghĩ đến đây, dù Kiều Tam là hồn thể cũng không nhịn được thấy cả người lạnh băng, tê cả da đầu.

“Tam gia, ta không có thời gian suy nghĩ với ngươi, chỉ có thể cho ngươi chút mặt mũi!”

Triệu Khách nhả ra một làn khói xanh, thúc giục Kiều Tam nói chuyện.

Mặt mũi!

Từ đầu đến cuối cuộc trò chuyện của Triệu Khách với Kiều Tam đều vây quanh hai chữ trọng điểm này, trông như đang lơ đãng lại đánh đúng vào điểm yếu của Kiều Tam.

Thật ra chỉ cần là người đã có tuổi sẽ có nhiều tâm sự, không khó phát hiện có rất nhiều lão nhân không muốn nói về việc sinh tử hậu sự, nhưng đều muốn mình ra đi có tôn nghiêm mặt mũi.

Cũng như một vài suy nghĩ lá rụng về cội, nhập thổ vi an đủ loại, đây là những suy nghĩ khi bọn họ rời khỏi thế giới này.

Đổi lại là người trẻ tuổi, Triệu Khách sẽ không nói như vậy, dù sao suy nghĩ của phần lớn người trẻ tuổi càng có khuynh hướng sau khi chết sẽ vẩy tro cốt xuống biển lớn, hoặc rải vào một chậu hoa hoặc một gốc cây đủ loại.

Thật ra lúc thấy đầu lưỡi bỉ ổi của Ải Cước Hổ, Kiều Tam đã sắp đồng ý với Triệu Khách.

Lúc này nghe Triệu Khách nói xong, Kiều Tam gần như không chút do dự mở miệng nói: “Có lẽ từ rất lâu trước kia, nơi này đã bị một người thành công chiếm long thai, thành công trọng sinh, đám người La quản sự, việc quân chủ chiêu tế mà chúng ta nhìn thấy đều là thật, nhưng đã là việc ít nhất trăm năm trước.”

Có thể tưởng tượng, trăm năm trước có một vị đại tướng tọa trấn một phương ở biên cương, không tiếc nhân lực vật lực xây dựng nơi này thành một mộ địa.

Lại còn bắt rất nhiều dân chúng đến chôn cùng, mục đích của hắn ta là vì cướp phần tạo hóa thiên địa này.

Cái gọi là quân chủ chiêu tế đều là việc từng xảy ra, nhìn bộ da của La quản sự là biết linh hồn của bọn họ vẫn bị nhốt ở chỗ này, trở thành một bộ phận của nơi đây.

Bọn họ chết lặng lặp đi lặp lại những việc đã từng xảy ra vào ngày hôm đó.

Thời gian vội vàng như bạch câu qua khe cửa, long mạch nơi này lại hấp thu đầy đủ linh khí, một lần nữa hóa thành long thai.

Nhưng đại trận chống đỡ đã sớm không bằng lúc trước, cộng thêm việc đào đường hầm khiến trận pháp xuất hiện sơ hở, mới có thể xuất hiện việc một đám người Triệu Khách bất ngờ dùng cách đi âm để tiến vào mộ địa.

Lại có một loạt vấn đề sau đó.

“Chúng ta phải làm thế nào mới đi ra được!”

Sau khi hiểu rõ về nơi này, Triệu Khách lại mở miệng dò hỏi.

“Ra ngoài??”

Kiều Tam ngạc nhiên, không hiểu tại sao Triệu Khách muốn đi ra ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.

“Tại sao phải ra ngoài?”

“Ngươi xem gốc cây lựu bên kia đã nối liền đất trời, đám người Tề Lượng không chống đỡ được bao lâu sẽ trở thành trứng ký sinh các ngươi, đến lúc đó tinh khí thần của các ngươi hòa vào long thai, sau khoảng trăm năm sẽ tạo hóa trọng sinh, đây là cơ duyên to lớn!”

Khoảng trăm năm??

Vốn Triệu Khách đã không có suy nghĩ đầu thai lần nữa, chứ đừng nói đến là khoảng trăm năm, chờ đến khi đó món ăn cũng đã nguội.

“Ta không đợi được bao lâu nữa, chỉ muốn nhanh rời khỏi!” Triệu Khách lắc đầu tỏ vẻ không cần phần cơ duyên này.

Kiều Tam không hiểu suy nghĩ của Triệu Khách, quay đầu nhìn về phía Vương Ma Tử và Ải Cước Hổ.

Đương nhiên Vương Ma Tử cũng không có tâm tư làm trò này, hắn ta không quan tâm cơ duyên to lớn gì đó, chỉ cần hộ tống Triệu Khách rời đi đã là cơ duyên to lớn.

Tuy Ải Cước Hổ đã dao động, nhưng lúc này hắn ta đang thấy thỏa mãn với sự đồng cảm mà Triệu Khách cho mình, sự trung thành đủ tiêu chuẩn, bĩu môi một cái, cũng không biết có phải đang cố ý chọc tức Kiều Tam hay không, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Không thèm!”

Đối mặt với sự từ chối của ba người, Kiều Tam trợn mắt, hô hấp lập tức trở nên dồn dập: “Ngu ngốc, ngu xuẩn, ngớ ngẩn, không thể tin được ta lại thua trên tay các ngươi!”

Thứ mà mình cầu mong cả đời, lại không đáng một đồng ở trước mặt ba người này, chẳng trách Kiều Tam lại tức hổn hển như thế.

Chẳng mấy chốc, Kiều Tam đột nhiên nở nụ cười lạnh.

“Các ngươi không ra được, nơi này là một tử cục, chỉ có thể vào không thể ra, hoặc là các ngươi ngoan ngoãn đoạt xác trọng sinh, hoặc là ngâm trong loại chất lỏng này giống những bộ da người kia, trở thành chất dinh dưỡng của nơi đây!”

Lời nói của Kiều Tam khiến trong lòng Triệu Khách nặng nề.

Vương Ma Tử đứng bên cạnh càng gấp gáp hơn, một phát túm lấy cổ họng Kiều Tam: “Lão gia hỏa, ngươi mẹ nó đừng che giấu, nếu nơi này không ra được, chúng ta vào bằng cách nào!”

Bình Luận (0)
Comment