Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1814 - Chương 1814 - Giết Ngươi

Chương 1814 - Giết ngươi
Chương 1814 - Giết ngươi

“Các ngươi! Ha ha, nếu các ngươi không đi vào sâu như vậy, có lẽ còn có thể ra ngoài nhưng bây giờ không còn kịp nữa!”

Kiều Tam hồn nhiên không thèm quan tâm sự uy hiếp của Vương Ma Tử.

Nhưng thấy đám người Triệu Khách lo lắng như vậy, cho dù Kiều Tam biết kết quả của mình, trong lòng cũng thấy thoải mái không diễn tả được.

Có thể các ngươi chẳng thèm ngó tới, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận phần kết quả này.

Triệu Khách lạnh lùng không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía gốc cây lựu giống với cây mây kia.

Trong đầu nghĩ đến lời nói của Thôi Kiến Quốc, hắn đột nhiên nhíu mày, xoay người hỏi Kiều Tam: “Gốc cây lựu kia thật sự thần kỳ như thế?”

Đây là lĩnh vực mà mình chuyên nghiệp, tất nhiên Kiều Tam vẫn duy trì sự kiêu ngạo với điều mà mình chuyên nghiệp.

Hắn ta đắc ý gật đầu: “Không sai, gốc cây lựu kia tương đương với cuống rốn của thai nhi, nối liền đất trời, xuyên qua âm dương, không thể không nói người bố trí trận pháp lúc trước thật sự khiến người ta kính nể.”

Nhưng Kiều Tam vừa nói xong, chẳng mấy chốc nụ cười trên mặt đã cứng đờ, chỉ thấy trong mắt Triệu Khách lóe lên một tia sáng lạnh: “Đã vậy, ta chặt gốc cây lựu này trước rồi lại nói!”

Sau khi nghe Triệu Khách nói câu này, Kiều Tam thật sự không thể tin vào tai mình, hét to: “Ngươi điên rồi!”

“Ngươi biết phần cơ duyên này đại diện cho điều gì không, có thể khiến ngươi một phát lên trời, sau khi sống lại chỉ dựa vào thân thế này, ngươi cũng đủ miệt thị những người đưa thư hệ cận chiến đó, có được tiềm năng kinh khủng. Cho dù chỉ là một con tem phổ thông, ngươi cũng có thể nhẹ nhõm phát huy ra uy lực ít nhất là tem bạch ngân, ngươi biết điều này có ý nghĩa như thế nào không!”

Kiều Tam đang gầm thét, hắn ta hoàn toàn không cách nào chấp nhận suy nghĩ của Triệu Khách.

Nói một cách nghiêm khắc, hắn ta không thể chấp nhận việc món đồ được mình coi như trân bảo lại trở thành rác rưởi trong mắt người khác.

Cũng như ngươi tiết kiệm hai ba tháng tiền lương mua một chiếc điện thoại quý giá ghê gớm, lại bị một vị đồng nghiệp khác bình luận là chiếc điện thoại rác rưởi nhất trong năm nay.

Tâm trạng và cảm giác đó, chắc chắn sẽ khiến người ta thấy khó chịu.

“Có ý nghĩa như thế nào??”

Trong giọng nói của Triệu Khách không có bất kỳ tình cảm gì, càng là một loại coi thường.

Điều này chắc chắn đã kích thích Kiều Tam sâu sắc, hắn ta làm ra giãy giụa sau cùng, nói từng chữ một: “Có nghĩa ngươi sẽ trở thành người đưa thư cao cấp, thậm chí tiềm năng vượt qua bọn họ!”

Đúng vậy, sự dụ dỗ này sẽ khiến bất kỳ kẻ nào trở nên điên cuồng.

Kiều Tam tin tưởng, Triệu Khách nghe đến đó chắc chắn sẽ dao động!

Nhưng Triệu Khách chỉ đứng ở chỗ đó, vẻ mặt bình tĩnh.

Dao động?

Có ngu mới không dao động.

Nhưng ngoại trừ dao động ra, đó cũng không phải lý do khiến hắn lung lay.

“Nếu đổi lại là lúc khác, có thể ta sẽ không chút do dự lựa chọn đoạt xác trọng sinh, nhưng bây giờ không được!”

Triệu Khách xoay người, đi từng bước một đến trước mặt Kiều Tam.

“Vì sao!” Kiều Tam không tin Triệu Khách sẽ buông tha như thế, nhưng ánh mắt Triệu Khách đầy kiên định, khiến trong lòng hắn ta xuất hiện sự dao động.

“Có rất nhiều người đang chờ ta!”

Triệu Khách thở sâu, đúng vậy, có rất nhiều người, trước khi hắn đi đã hứa hẹn với lão đầu tử, phải chờ đợi hắn.

Triệu Khách tin tưởng, lão đầu tử chắc chắn sẽ chờ hắn, cho dù phải liều một hơi cuối cùng cũng phải chờ hắn.

Ngoại trừ lão gia tử, còn có sư nương đang chờ đợi ở biên giới thần bí chi địa, Lôi Khoa đang làm lính đánh thuê ở nước ngoài.

Cùng với Đại sư huynh, Tam sư đệ chắc chắn đang mắng chửi hắn là tên khốn, nhưng cùng lúc cũng quan tâm rốt cuộc hắn đang sống hay chết.

Còn có… Nàng!

Nhắc đến nàng, Triệu Khách không nhịn được cong môi mỉm cười.

Ải Cước Hổ muốn chứng minh bản thân, hắn cũng đang muốn chứng minh bản thân.

Có nhiều người như vậy đang chờ hắn trở về.

Có lẽ đây là cơ hội một bước lên trời mà người thường khó có thể tưởng tượng được, nhưng với Triệu Khách mà nói cơ hội này lại phải vứt bỏ tất cả làm cái giá phải trả.

Cho dù là sự tồn tại trở thành thần minh, cuối cùng có khác gì những bức tượng bùn ở trong miếu thờ.

“Ta không có một mình, nhưng ít ra ta hy vọng còn có người tưởng ta chỉ có một mình!”

Triệu Khách nói xong câu này, đầu ngón tay bóp “cạch” một cái, Định hồn châu trong lòng bàn tay Kiều Tam bị Triệu Khách bắt lấy.

Cảm nhận được thân thể của mình nhanh chóng mơ hồ, Kiều Tam đã dự cảm được dấu hiệu mình sắp bị hủy diệt, dùng hết lực lượng cuối cùng hét to: “Nếu phá hủy gốc cây kia, trận pháp này sẽ sụp đổ, đến lúc đó các ngươi cũng phải xong đời!”

Kiều Tam không lừa gạt Triệu Khách, gốc cây lựu này là cốt lõi của toàn bộ trận pháp.

Một khi bị phá hủy, âm gian ngụy tạo mà bọn họ đang đứng cũng hoàn toàn sụp đổ.

Đến lúc đó, mặc dù đám người Triệu Khách có bản lĩnh bằng trời cũng hoàn toàn tan thành mây khói.

Nhưng Triệu Khách cũng không quan tâm được nhiều như vậy, hắn không thể ở lại nơi này, cho dù chỉ có một chút hy vọng thì hắn cũng phải liều một lần.

Bình Luận (0)
Comment