Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1815 - Chương 1815 - Giết Ngươi (2)

Chương 1815 - Giết ngươi (2)
Chương 1815 - Giết ngươi (2)

Cùng lúc đó, hình xăm thần bí trước ngực Triệu Khách đã không kiềm chế được nữa, hình xăm điên cuồng chuyển động sinh ra một luồng lực hút cường đại, thông qua lòng bàn tay Triệu Khách điên cuồng thôn phệ năng lượng trong Định hồn châu vào thân thể.

Sau khi thôn phệ tất cả năng lực, hình xăm thần bí trước ngực Triệu Khách như một nụ hoa co lại thành một điểm cỡ hạt gạo.

Nó vô cùng nhỏ bé, nếu không dùng kính lúp e rằng không thể phát hiện một điểm nhỏ như vậy là một hình xăm.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Triệu Khách có thể nghe được trái tim căng thẳng nhảy lên.

Rốt cuộc hình xăm thần bí này là cái gì?

Triệu Khách từng hỏi Thuỷ Lộc và gốc cây già, hai tên này là yêu quái sống đến từng tuổi này cũng tỏ vẻ không biết.

Nhưng Triệu Khách có thể chắc chắn, sự yên tĩnh lúc này là sự yên tĩnh trước cơn bão.

Triệu Khách đột nhiên trợn tròn hai mắt, cảm giác tê liệt đâm nhói ở ngực khiến hắn hét thảm một tiếng.

Chỉ thấy ở ngực Triệu Khách nhanh chóng gồ cao lên như một bướu thịt sưng lên, lít nha lít nhít như xúc tu bắt đầu nhanh chóng sinh trưởng theo mạch máu trong thân thể Triệu Khách.

Phát hiện hình như tình huống không thích hợp, Triệu Khách lập tức mặc niệm Bách cốt quan, tâm thần nội thị bên trong thân thể.

Trong chốc lát, chỉ thấy lít nha lít nhít rễ cây màu đen điên cuồng kéo dài trong thân thể hắn, trên mỗi một sợi mạch máu chính đều có một cái rễ cây màu đen đang xoay quanh uốn éo leo lên, kéo dài vào sâu trong thân thể.

Lúc này, cục bướu thịt trước ngực bắt đầu nhỏ dần.

Sau khi lít nha lít nhít rễ cây dần tản ra, Triệu Khách hoảng sợ thấy bên trong bướu thịt yên lặng mở ra một con mắt màu đen.

Con ngươi màu đen khiến Triệu Khách không cảm nhận được chút sinh khí nào, tối tăm như là một vực sâu.

Lúc ánh mắt hắn nhìn chằm chằm con mắt này, cũng có cảm giác bị con mắt này nhìn chằm chằm.

“Này!”

Lúc này, bả vai Triệu Khách đột nhiên nặng nề, tư duy giật mình tỉnh táo.

Ngẩng đầu nhìn lên mới thấy Vương Ma Tử đang đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt nặng nề nhìn hắn.

“Không sao chứ? Vừa rồi thấy ngươi thôn phệ Kiều Tam, ngươi đã đứng ngẩn người ở đây gần nửa tiếng rồi!”

“Nửa tiếng??”

Triệu Khách nghe vậy ngạc nhiên, vội vàng nhìn vào ngực.

Chỉ thấy hình xăm thần bí trên ngực hắn đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là một khe hở đóng chặt.

Cảm giác vừa rồi hắn và con mắt này chỉ nhìn nhau trong tích tắc mà thôi, lại không ngờ đã qua nửa giờ.

“Đội trưởng, nếu ngươi không tỉnh lại, chúng ta sẽ bị nhấn chìm ở bên trong.”

Lúc này Ải Cước Hổ như một con gấu ôm cây, ghé vào bên hông Vương Ma Tử.

So với trước đó, chất lỏng dưới chân bọn họ đã sắp nâng đến ngực, nếu tiếp tục kéo dài thêm chút nữa, đoán chừng Ải Cước Hổ chỉ có thể cưỡi lên đầu vai Vương Ma Tử.

“Đi!”

Tuy Triệu Khách rất muốn ổn định tinh thần, cẩn thận nghiên cứu một chút, xem thứ đồ chơi ở ngực mình là cái gì, nhưng thời gian đã không cho phép hắn tiếp tục kéo dài nữa.

Cất bước đi về phía trước, mặc kệ thế nào cứ phá hủy gốc cây kia lại nói.

“Đội trưởng, sau khi chúng ta phá hủy cái cây này thì sao?”

Ải Cước Hổ vừa bước đi vừa dò hỏi.

“Ừm, chỉ có thể đánh cược một ván, chẳng lẽ ngươi muốn bị nhốt ở chỗ này mấy trăm năm?”

Trong lòng Triệu Khách cũng không nắm chắc, chỉ là một suy nghĩ đại khái, hắn cũng không kịp suy nghĩ chi tiết cụ thể gì đó.

“Không không không, ta cũng không cảm thấy như vậy.”

Đầu Ải Cước Hổ lắc lư như cái trống lúc lắc, bị nhốt ở chỗ này mấy trăm năm, có trời mới biết sẽ có kết quả gì, hơn nữa hắn ta hiểu rõ đội trưởng đã muốn rời khỏi, mình nghĩ nhiều như vậy cũng không có tác dụng gì.

Về điều này, đã đủ thể hiện ra một mặt tự hiểu lấy mình của Ải Cước Hổ.

“Đợi chút!”

Lúc này, Triệu Khách và Ải Cước Hổ gần như đồng thời dừng lại, hai người nhìn nhau rồi nhìn về phía sau lưng.

Thấy thế, Vương Ma Tử mở miệng nói với vách tường không trọn vẹn ở sau lưng: “Ra đi, ngươi không am hiểu ẩn nấp.”

Triệu Khách lại bổ sung thêm một câu: “Ngoài ra, mùi nước hoa trên người ngươi hơi nồng!”

Sau khi Triệu Khách và Vương Ma Tử nói xong, Ải Cước Hổ ngạc nhiên, trong lòng lập tức căng thẳng: “Chẳng lẽ nơi này còn có người khác?”

Chỉ nghe hai người vừa nói không bao lâu, một bóng người cất bước đi ra từ trong ngã rẽ sau lưng hai người.

Không phải ai khác, lại là Đại Dương Mã và Gia Ngọc.

Triệu Khách cũng không thấy ngạc nhiên vì sao hai người lại xuất hiện ở nơi này, Kiều Tam đã nói nơi này chỉ lặp đi lặp lại cảnh tượng giả của mấy trăm năm trước, tất nhiên Đại Dương Mã và Gia Ngọc vẫn đang ở chỗ này.

Nhưng điều quỷ dị là hai người không hề ra mặt giúp đỡ đám người Triệu Khách, mà trốn ở phía sau cẩn thận bám theo.

Đáng tiếc Đại Dương Mã còn được, ngoại trừ mùi nước hoa hơi nồng, nếu nàng không đứng ở đầu gió thì Triệu Khách chưa chắc đã phát hiện được nàng.

Nhưng tiếng bước chân vụng về khiến chất lỏng dưới người lay động của Gia Ngọc, lại lập tức khiến hai người bị bại lộ.

“Các ngươi trốn ở phía sau làm gì!”

Ánh mắt Vương Ma Tử liếc nhìn hai người này, cố tình giả ngu dò hỏi, đồng thời ngón tay im hơi lặng tiếng ra hiệu với Triệu Khách.

Bình Luận (0)
Comment