Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1816 - Chương 1816 - Cách Rời Đi

Chương 1816 - Cách rời đi
Chương 1816 - Cách rời đi

Ý là cẩn thận, kẻ đến không có ý tốt!

Đại Dương Mã không nói gì, nhưng Gia Ngọc bên cạnh lại bước về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm ba người Triệu Khách lạnh lùng nói: “Giết ngươi!”

Con mắt trước ngực mở ra nhãn cầu trống rỗng, không gian xung quanh đột nhiên vặn vẹo, sinh ra một lực hút cường đại.

“A!”

Sự thay đổi này khiến Gia Ngọc không kịp trở tay, sau khi hét thảm một tiếng vội vàng lùi lại.

Lúc nhìn lên mới thấy ngón tay Gia Ngọc đã máu thịt be bét, máu tươi màu tím không ngừng nhỏ giọt xuống theo vết thương.

“Tiểu Ngọc!” Đại Dương Mã Camilleri thấy thế vẻ mặt thay đổi, đầu ngón tay tạo ra một trận gợn sóng trong không khí.

Gợn sóng có thể nhìn bằng mắt thường khuấy động ra, những nơi đi qua căn phòng mục nát xung quanh bị xoắn cắt thành mảnh nhỏ trong gợn sóng.

“Cẩn thận!” Ải Cước Hổ thấy thế da đầu tê dại, hắn ta chắc chắn nữ nhân trước mặt thật sự là người đưa thư trung cấp.

Vương Ma Tử muốn trốn tránh đã không còn kịp nữa.

Lúc này, con mắt trước ngực Triệu Khách nhẹ nhàng chuyển động, tình huống giống với Gia Ngọc vừa rồi, theo không gian xung quanh vặn vẹo, gợn sóng đều bị hút vào trong con mắt, không còn lại chút nào.

“Điều này…”

Vương Ma Tử quay đầu nhìn về phía Triệu Khách, không ngờ Triệu Khách còn có năng lực khủng bố như vậy.

Là năng lực hệ không gian có thể vặn vẹo không gian?

“Đội trưởng thần vũ!”

So sánh với sự ngạc nhiên của Vương Ma Tử, Ải Cước Hổ lại vô cùng hưng phấn, đương nhiên hắn ta sẽ không biết đây là năng lực mà Triệu Khách vừa nắm giữ.

Không! Nói một cách nghiêm khắc, căn bản là chưa nắm giữ.

Chỉ là trong sự nguy hiểm vừa rồi, Triệu Khách vô thức tìm kiếm được chút phương pháp khống chế.

Sau khi hấp thu sóng âm của Camilleri, Triệu Khách nghiêng người che trước mặt hai người Vương Ma Tử, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Camilleri.

“Ngươi ra tay thêm lần nữa, mọi người đều xong đời!”

Trong lúc Triệu Khách nói chuyện lại lấy ra Tuyết Cơ Tử từ trong Không gian giới chỉ, lưỡi đao chưa ra khỏi vỏ nhưng sự lạnh lẽo thấu xương vẫn nhanh chóng khiến chất lỏng xung quanh Triệu Khách bị phủ lên một tầng sương lạnh.

Sau khi Gia Ngọc chịu thiệt thòi lớn trước mặt Triệu Khách, bị ánh mắt của Triệu Khách nhìn thoáng qua, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi lộ ra chút sợ hãi, vô thức trốn sau lưng Camilleri.

Nàng như một hài tử làm sai, chỉ dám thò ra nửa cái đầu nhỏ cẩn thận đánh giá Triệu Khách.

So với nói nàng sợ Triệu Khách, chẳng thà nói con mắt mở ra trước ngực Triệu Khách cho nàng một loại cảm giác sợ hãi âm thầm.

Đồng tử Camilleri co rụt lại, ánh mắt nhìn thoáng qua “Đồng tộc chi tỏa” ở trên cổ tay mình, phát hiện “Đồng tộc chi tỏa” lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Cùng lúc nàng ra tay đã nhận được nhắc nhở mình bị phản phệ.

“Đinh! Ngươi vi phạm Khế ước chi chương, ra tay với đồng minh có khế ước, khấu trừ 30 điểm bưu điện của ngươi, nếu tiếp tục ra tay sẽ khấu trừ gấp bội con tem.”

(Chú thích: Tiêu chuẩn phản phệ lấy năng lực tiêu hao ngay lúc đó làm cơ số, lấy số lần ra tay làm bội số, trước mắt hành động một lần, lần sau là gấp hai, cứ thế mà suy ra!)

Lúc này Camilleri mới nhớ đến, giữa nàng, Triệu Khách và Vương Ma Tử có ước định của Khế ước chi chương.

Nếu vừa rồi mình dùng một chiêu giết chết Triệu Khách, có lẽ trừng phạt cũng không lớn như vậy, nhưng hiện tại Triệu Khách thể hiện ra thực lực vượt xa phạm vi suy đoán của nàng.

Đặc biệt là con mắt ở ngực Triệu Khách khiến Camilleri cảm thấy vô cùng khó chịu.

Vương Ma Tử thấy vẻ mặt Camilleri hơi xấu, lập tức nghĩ đến Khế ước chi chương, cười lạnh nói: “Đại Dương Mã, cảm giác bị phản phệ không tệ chứ, ngươi sẽ không ngây thơ đến mức nghĩ có thể tiện tay xử lý chúng ta chứ.”

Lúc đầu đã không có cảm tình gì với Vương Ma Tử, lúc này nghe thấy hắn ta trêu chọc, tâm trạng của Camilleri càng khó chịu hơn, dùng tiếng Trung nói: “Ngươi lừa ta! Các ngươi là người đưa thư!”

“Chúng ta có phải người đưa thư hay không có liên quan gì với ngươi không, tự mình đa tình.”

Triệu Khách cất bước đi tới, không hề có ý e ngại Camilleri, giọng nói nghiêm túc phản bác Camilleri: “Chúng ta đã kết minh, ngươi không nên ra tay với chúng ta, hơn nữa còn muốn giết ta!”

Khuôn mặt Camilleri đỏ bừng vì câu nói của Triệu Khách, vốn tiếng Trung của nàng không tốt, có thể nghe hiểu ý Triệu Khách nhưng lại không biết giải thích như thế nào.

Huống hồ, đúng là các nàng ra tay trước.

Nhưng đúng lúc này Gia Ngọc trốn sau lưng Camilleri thò đầu ra, cảnh giác nói: “Ngươi muốn hủy nhà ta, đương nhiên ta muốn giết ngươi.”

Vừa nói xong, bầu không khí xung quanh lập tức đông lại.

“Nhà người??”

Ba người Triệu Khách nhìn nhau, trong lòng giật mình, Vương Ma Tử càng không nhịn được đánh giá Gia Ngọc từ trên xuống dưới.

Cho dù là kẻ ngu ngốc đến mấy, cũng có thể đại khái liên tưởng đến thân phận của Gia Ngọc từ một câu nói kia.

“Ngươi… là quận chúa Mộc vương phủ?”

Vương Ma Tử hơi không dám xác định dò hỏi.

Gia Ngọc không trả lời hắn ta.

Nhưng kẻ già đời như Vương Ma Tử chắc chắn có cách, biết Gia Ngọc rất để ý tên của mình, cố ý giả vờ ngây ngốc nói: “Mộc vương phủ không phải là họ Mộc sao? Chẳng lẽ ngươi gọi là Mộc Gia Ngọc, Mộc Giáp Ngư, tên thật kỳ cục!”

Bình Luận (0)
Comment