Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1817 - Chương 1817 - Cách Rời Đi (2)

Chương 1817 - Cách rời đi (2)
Chương 1817 - Cách rời đi (2)

Quả nhiên, Gia Ngọc nghe thấy Vương Ma Tử lại dùng tên của mình để nói đùa, trong nháy mắt nổi trận lôi đình hô lên: “Im miệng, Mộc vương phủ chỉ là thụy hào, không phải họ tên của nhà ta.”

Ba người Triệu Khách nghe đến đó lập tức hiểu ra.

Ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía Gia Ngọc, trong lòng thoáng qua một suy nghĩ to gan.

Dựa theo cách nói của Kiều Tam, cảnh tượng mà bọn họ thấy trước đó là tái diễn hình ảnh trăm năm trước, tất nhiên trận pháp này đã từng thành công.

Vậy vị đoạt được tạo hóa thiên địa, mượn long thai chuyển kiếp cũng chính là Gia Ngọc trước mặt.

“Chẳng trách!”

Triệu Khách lập tức hiểu ra vì sao Gia Ngọc có thể nhìn hiểu kiểu chữ phức tạp trên bảng chiêu tế.

Trong chốc lát, trong lòng Triệu Khách lại phủ kín một tầng bóng ma, tuy nói một cách nghiêm khắc Gia Ngọc là chủ nhân chân chính của nơi này, nhưng nàng tỉnh lại vào lúc nào?

Vì sao tỉnh lại mà không rời khỏi nơi này?

Hoặc là nói, nàng căn bản không có cách nào rời khỏi nơi này, lúc này mới bị nhốt ở đây.

Nếu ngay cả vị chủ nhân như Gia Ngọc cũng không thể rời khỏi nơi này, vậy ít nhất có thể chắc chắn, lời nói của Kiều Tam rất đáng tin.

Quả nhiên, Vương Ma Tử đứng bên cạnh thử hỏi: “Ngươi đã không có ý định để chúng ta phá hủy nhà của ngươi, vậy ngươi dẫn ta ra ngoài là được.”

Gia Ngọc lắc đầu, im lặng rụt đầu ra sau lưng Camilleri, chỉ dùng giọng rất nhỏ nói: “Không ra được.”

Nói xong, dường như Gia Ngọc lại nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Triệu Khách: “Nhưng các ngươi cũng không thể phá hủy nhà của ta.”

Khóe miệng Triệu Khách giật một cái, ánh mắt nhìn về phía Camilleri, sau khi thấy dáng vẻ Gia Ngọc dùng tay nhỏ siết chặt góc áo Camilleri, trong lòng hơi suy nghĩ.

Loại người như Triệu Khách có lòng dạ cực kỳ thâm sâu, suy nghĩ một chút đã hiểu tính toán nhỏ nhặt của Gia Ngọc.

Hắn tiện tay chụp một cái, vớt ra một bộ da người từ trong chất lỏng sền sệt dưới người, ngoài cười như trong không cười nói: “Cho nên, ngươi dự định để da của nàng và người nơi này vĩnh viễn ở lại đây, ở bên cạnh ngươi?”

Sau khi nghe Triệu Khách nói xong, hô hấp của Gia Ngọc lập tức nhanh hơn, dù nàng có năng lực vượt qua người đưa thư tầm thường nhưng cuối cùng vẫn là một tiểu nữ hài.

Sau khi bị Triệu Khách vạch trần sự thật, trong lòng lập tức bàng hoàng bất an, chột dạ nhìn về phía Camilleri.

Nhưng Camilleri lại nghe rõ ràng ý của Triệu Khách, ánh mắt nhìn da người trong chất lỏng, ngơ ngác đứng ở nơi đó.

Chỉ một lát sau, Camilleri cũng không trách tội Gia Ngọc mà đưa tay đặt lên vai gn, nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu Ngọc, ta hiểu ngươi nhưng ngươi nên sớm nói cho ta biết.”

“Ta… Ta…”

Khuôn mặt của Gia Ngọc đỏ bừng.

“Không sao, ta không trách ngươi.” Không đợi Gia Ngọc mở miệng, Camilleri lại hời hợt tha thứ cho Gia Ngọc.

Điều này khiến trong lòng Gia Ngọc càng cảm thấy áy náy hơn, cúi đầu nói: “Các ngươi không ra được, phụ vương ta từng nói, một khi chặt gốc cây kia, nơi này sẽ tan thành mây khói.”

“Ta hiểu, ngươi cũng không muốn ta chết ở chỗ này, đúng không!”

Camilleri ngồi xổm xuống nhìn Gia Ngọc: “Nhưng lần sau ta không hy vọng thấy ngươi tự tiện ra tay với người khác, được chứ?”

Đôi mắt Gia Ngọc đỏ hồng, gật đầu.

Vương Ma Tử đứng bên cạnh bĩu môi nghiêng đầu đi, rất không ưa dáng vẻ làm bộ làm tịch của Camilleri.

Nhưng Triệu Khách lại có thể hiểu được, có lẽ bản thân Triệu Khách là một cô nhi, có chút cảm động lây với cảm giác khát vọng vĩnh viễn ở bên người mình thích ở trong lòng Gia Ngọc.

Đương nhiên, điều này cũng giải thích sự nghi ngờ đã quấy nhiễu Triệu Khách rất lâu, vì sao tiểu nữ hài này lại nói gì nghe nấy một người tóc vàng như Đại Dương Mã Camilleri.

Camilleri lấy ra một quả táo từ trong sách tem đưa cho Gia Ngọc, lúc này mới đứng lên: “Ta thật xin lỗi, nhưng các ngươi cũng nghe được rồi, nếu phá hủy gốc cây kia, chúng ta lập tức chết đi.”

Triệu Khách lại thu Tuyết Cơ Tử trên tay vào trong Không gian giới chỉ, xoay người tìm một tảng đá lớn ngồi xuống đưa lưng về phía mọi người, đồng thời lấy ra một cái Bánh bao hoàng kim dược nhanh chóng ăn hết.

Nhìn như Triệu Khách đang trầm mặt suy nghĩ, nhưng trên thực tế chỉ có bản thân Triệu Khách hiểu rõ nhất, vừa rồi hắn khống chế con mắt trước ngực đã mang đến sự tiêu hao khủng bố như thế nào.

Nghiêm túc chỉ có hai lần, thêm mấy lần nữa có lẽ sẽ rút khô tất cả năng lượng của hắn.

Thật ra dù là Camilleri chỉ cần gảy một ngón tay, dù không sử dụng bất kỳ năng lực gì, bản thân cũng giống như nhỏ một giọt nước lên cửa sổ giấy, nhẹ nhàng chọc ra một lỗ thủng.

Cũng may, dáng vẻ ương ngạnh máu lạnh của hắn kịp thời lừa gạt Camilleri, nếu không vừa rồi hắn thể hiện ra chút mệt mỏi nào, Triệu Khách tin tưởng Camilleri vì đề phòng chuyện chẳng may, chắc chắn sẽ ra tay ác độc.

Tuy hiện tại tạm thời cởi bỏ sự hiểu lầm, nhưng việc đi ra ngoài như thế nào lại khiến Triệu Khách chìm vào trong suy nghĩ, trong vô thức đã lặng yên kích hoạt nhân cách Lười biếng, dựa vào cách tự hỏi kinh người của Lười biếng.

Đôi mắt Triệu Khách nhìn viên Định hồn châu ảm đạm trong lòng bàn tay của hắn.

“Gia Ngọc, ngươi có thể dẫn bọn ta đi tìm chiếc xe lửa trước đó không?”

Bình Luận (0)
Comment