Gia Ngọc không hiểu vì sao tên hòa thượng này lại đột nhiên hỏi vấn đề kia, cẩn thận nhìn thoáng qua Camilleri, sau khi phát hiện Camilleri gật đầu với mình, Gia Ngọc mới mở miệng nói: “Có thể, ta thường xuyên đến đó chơi, rời đi từ nơi này, đến bên kia cũng không xa lắm.”
“Ngươi muốn làm gì??”
Vương Ma Tử biết từ trước đến giờ Triệu Khách sẽ không bỗng dưng hỏi một số vấn đề không liên quan, đã hỏi như vậy chắc chắn Triệu Khách có suy nghĩ riêng.
Triệu Khách lại ăn một cái Bánh bao hoàng kim dược, cảm giác gần như khôi phục hoàn toàn, vỗ đùi đứng lên: “Có cách rồi, ta có thể dẫn tất cả mọi người cùng rời đi!”
Dưới gốc cây lựu, vòng sáng màu bạc và huỳnh quang do gốc cây lựu nở rộ đụng vào nhau.
Tám viên Định hồn châu như Nam Đẩu sáng chói dừng lại ở giữa không trung, chỉ là tất cả mọi người cũng không cảm thấy lạc quan.
Không chỉ vì nước ối như cơn mưa to ở bên ngoài đã đạt đến độ cao ngang ngực bọn họ, ngoại trừ nước ối trông như vô hại này, bọn họ lại thấy vô số xác chết quỷ dị trồi lên từ trong nước ối.
Những xác chết này có một bộ phận mặc đồ thời cổ, có một bộ phận lại mặc quân phục quỷ tử Nhật Bản, còn có một bộ phận mặc quần áo người hiện đại.
Tất nhiên bọn họ đã gặp nhiều xác chết, dù là xác chết người khổng lồ cũng không phải chưa ai thấy.
Nhưng hình ảnh quỷ dị trước mặt lại khiến da đầu đám người run lên, trong nước ối có vô số xác chết tạo hình quỷ dị, vặn vẹo, tiếng hét chói tai vang lên, trong tiếng cười quái dị như heavy metal rock kia, ánh mắt những hài cốt này đang tham lam tập trung vào người bọn họ.
Khuôn mặt như cười mà không phải cười, trộn lẫn với dòng nước chảy như mưa to rầm rầm ở bên ngoài, dường như thế giới bên ngoài biến thành hình ảnh trong “Guernica” Picasso.
Câu chuyện đơn giản lại dùng phong cách vẽ đường cong vặn vẹo và quỷ dị, khiến tất cả trở nên quái dị không diễn tả được.
Trong tiếng hét chói tai đầy vặn vẹo kia, trong lòng mọi người cảm thấy hơi khó chịu, hận không thể lao ra ngoài xử lý tất cả những xác chết khiến người ta cảm thấy run rẩy.
Thế nhưng, hiển nhiên không ai làm vậy, vì trước đó có một vị người đưa thư đã làm ra hành động vĩ đại như thế, sau khi lao ra vẫn chưa thấy trở lại.
Việc tồi tệ nhất là Định hồn châu, không biết bắt đầu từ khi nào đám người Ngô Á phát hiện Định hồn châu lại bắt đầu dính vào huyết nhục của bọn họ.
Lúc này, dù muốn đưa Định hồn châu cho người khác cũng không được.
Ngô Á tiện tay uống nửa bình Thái dương thủy, ném nửa bình còn lại cho ba người khác, ba người lần lượt uống một ngụm nhỏ, lại tiện tay lấy ra thuốc của mình uống hết.
“Tề Lượng! Ngươi còn chống đỡ được bao lâu.”
Ngô Á cảm giác mình đã khôi phục được rất nhiều trong thời gian ngắn, ánh mắt nhìn về phía Tề Lượng.
Đồng thời chống đỡ bốn viên Định hồn châu, sự tiêu hao của Tề Lượng vô cùng kinh người.
Đám người Ngô Á chỉ chống đỡ một viên, dần dần vẫn khó mà chống đỡ được, không thể không uống thuốc để tăng tốc độ khôi phục của bản thân.
Tề Lượng chống đỡ bốn viên, cho đến bây giờ còn chưa uống Thái dương thủy, Ngô Á quan tâm Tề Lượng có thể chống đỡ được bao lâu, đồng thời cũng thấy ngạc nhiên vì thực lực mà Tề Lượng thể hiện ra.
Tên này im hơi lặng tiếng, thậm chí ngay dưới mí mắt mọi người lại thực lực đột nhiên tăng mạnh, khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Vẫn được!”
Đối mặt với câu hỏi thăm của Ngô Á, Tề Lượng mượn lúc lấy hơi phun ra hai chữ đơn giản.
Bình thường, năng lượng hệ thánh quang khá sung túc, tem bản mệnh nòng cốt của mình là “Tuẫn đạo giả”, có hiệu quả bị động đặc thù tăng thêm 25% năng lượng ngoài định mức cho hệ thánh quang.
Điều này giúp mình nhận được đủ ưu thế ở phương diện này.
Tuy có thể chống đỡ tiêu hao, nhưng cũng có thể hiểu được áp lực khi hắn ta phải khống chế bốn viên Định hồn châu.
“Heo mập, ngươi mẹ nó nhanh lên!”
Ngô Á xoay người, ánh mắt nhìn về phía Heo mập lại không tốt tính như vậy, cao giọng giận mắng, cứ như hận không thể ném con lợn này.
Heo mập đang trốn ở phía sau đám người, cuối cùng lúc này đã được hưởng thụ sự đãi ngộ được đám đông chú ý.
Chỉ có điều sự chú ý này có hương vị giám sát dày đặc.
Không chỉ Ngô Á, thỉnh thoảng bên tai lại vang lên tiếng thúc giục của người khác, nhưng Heo mập hoàn toàn không để ý điều này.
Hắn ta ngồi ở dưới gốc cây lựu, một tay ôm la bàn, tay còn lại nhanh chóng tính toán ở trên mặt đất, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, trong ánh mắt chuyên tâm để lộ ra sự lo lắng và bất an.
Cũng như Kiều Tam đã nói, tạo nghệ phong thủy của Heo mập cũng chỉ có thể coi là đăng đường nhập thất, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Hắn ta kém xa Kiều Tam, sau khi Kiều Tam tiến vào mộ địa đã phát hiện sự ảo diệu của nơi đây.
Lúc này chỉ thấy Heo mập nhanh chóng suy tính, từng khả năng bị viết ra trên mặt đất dần bị loại bỏ.
Đây giống như một đề chết, dù tính toán như thế nào nơi này thật sự là sinh môn.
Về điểm này, Heo mập có thể đánh cược, cũng không có vấn đề lớn.
Nhưng sinh môn cũng đồng thời là tử môn, tử trong sinh, sinh trong tử, như một vòng tròn hoàn mỹ khiến người ta khó hiểu.