Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1819 - Chương 1819 - Hiện Thực Vs Lý Tưởng (2)

Chương 1819 - Hiện thực vs lý tưởng (2)
Chương 1819 - Hiện thực vs lý tưởng (2)

Sau khi Heo mập loại bỏ khả năng cuối cùng trên mặt đất, nhánh cây trong tay đột nhiên bị bẻ thành hai đoạn.

“Không có khả năng, vì sao tính thế nào cũng không ra, rõ ràng nơi này là sinh môn nhưng cũng là tử môn, tại sao lại có trận pháp như vậy??”

Nhìn đáp án bị mình loại bỏ, Heo mập đung đưa thịt mỡ trên mặt, hắn ta không hiểu vì sao lại có trận pháp như vậy.

Điều này cũng không trách hắn ta học nghệ không tinh, chỉ là người bày trận thật sự cao minh, dương gian chỉ có thể coi là đi ra một nửa, đáp án lại ở âm gian ngụy tạo.

Heo mập cứ tính toán như vậy, tất nhiên không có khả năng đạt được đáp án chân chính.

“Phế vật, đều mẹ nó là ngươi dẫn đường!”

“Đệt! Không có cái Kim cương toản kia, ta nhất định đập chết ngươi, làm không tốt việc Liệp Cẩu đoàn bị tiêu diệt cũng do thẳng ngu nhà ngươi làm hại.”

“Đúng đấy, Ngao Liệp cũng là mắt mù mới kéo tên phế vật nhà ngươi vào đội ngũ, ha ha, làm linh vật à? Heo!”

Thấy dáng vẻ sụp đổ tinh thần của Heo mập, trong lòng mọi người lạnh lẽo, không tự chủ được biến sự khủng hoảng trong lòng thành cơn giận, trút tất cả xuống người Heo mập.

Nhưng Heo mập không giải thích, thậm chí không có tâm trạng để ý đến bọn họ.

Đối với hắn ta, tranh luận cũng tốt, giải thích cũng được, tất cả đều không có ý nghĩa.

Cho dù trên tay mình còn giấu một viên Định hồn châu mà Triệu Khách cho, nhưng nếu dựa theo suy tính của hắn ta, dù có Định hồn châu cũng chỉ đổi kiểu chết mà thôi.

“Các ngươi yên tĩnh đi!”

Đối mặt với tiếng mắng chửi không ngừng ở phía sau, Ngô Á vốn đã tâm phiền ý loạn lại lạnh lùng giận dữ hét.

Lúc này lại thấy ánh bạc xung quanh ảm đạm, huỳnh quang trên gốc cây lựu nhanh chóng thu hẹp, mấy người đưa thư đứng ở ngoài rìa còn không kịp có phản ứng, đã bị huỳnh quang chiếu xuống.

“Xì xì xì!”

Dưới huỳnh quang, mấy người như bị giội dầu sôi, cơ bắp trên người lập tức xoay tròn khét lẹt, mùi khét lẹt nồng nặc lại khiến mọi người thấy sự lạnh lẽo chạy từ bàn chân lên đỉnh đầu.

Quá nhanh, bọn họ còn không nghe được cả tiếng kêu thảm, mấy người này lập tức biến thành một đống đen xám.

“Tiểu Lượng!” Ngô Á thấy thế, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Tề Lượng.

Lúc này trên mặt Tề Lượng xuất hiện vẻ mệt mỏi, không chế bốn viên Định hồn châu là áp lực cực kỳ lớn với hắn ta.

Hắn ta cũng sắp không chịu nổi!

Nhưng quay đầu nhìn Trương Hải Căn bị Vương Linh Linh ôm vào trong lòng.

“Hải Căn, Linh Linh, ta chắc chắn sẽ dẫn các ngươi ra ngoài!”

Tề Lượng thở sâu, ánh mắt trì độn lập tức trở nên sắc bén, lấy ra bình Thái dương thủy mà Ngô Á cho trước đó, một ngụm uống hết.

Dựa vào sự tăng phúc của Thái dương thủy, hai tay Tề Lượng nâng lên, ánh bạc trên bốn viên Định hồn châu lại một lần nữa sáng lên.

Vòng sáng bạc như ngọn lửa, thậm chí ánh sáng còn vượt qua bốn người Ngô Á.

“Chống đỡ! Nhất định phải chống đỡ.”

Cảm nhận được năng lượng không ngừng trôi qua trong thân thể, suy nghĩ của Tề Lượng cũng hỗn loạn thành một đoàn, tiếp tục liều chết chắc chắn phải chết.

“Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ, nhất định có cách khác!”

Tuy thần bí chi địa và không gian khủng bố tương tự nhau, lại không giống nhau, nhiệm vụ trong không gian khủng bố khó khăn nhưng sẽ để lại một con đường sống, cho dù thất bại cũng có đường lùi.

Mặc dù thần bí chi địa không có nhiệm vụ mang tính cưỡng chế, nhưng nơi này hỗn loạn không có quy tắc, có nhiều chỗ bước vào cũng là tử cục, căn bản không có chút khả năng sống sót nào.

Có người lại nghĩ tới lợi dụng đạo cụ trên tay cưỡng ép rời đi, nhưng món đạo cụ kia căn bản không có tác dụng ở thần bí chi địa.

“Ừm!”

Lúc này, Tề Lượng ngẩng phắt đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, ánh mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy nơi ánh sáng Định hồn châu chiếu đến loáng thoáng có tiếng bước chân.

“Tiếng bước chân?”

Lúc đầu Tề Lượng còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tề Lượng có thể chắc chắn hắn ta thật sự nghe được tiếng bước chân, dường như có người đang đi tới nơi này.

Tề Lượng cẩn thận nhìn theo hướng của tiếng động, bên trong con ngươi trên mắt trái hiện ra ánh sáng vàng, dựa vào thị lực của Chân thực chi đồng, hắn ta thấy một bóng dáng dường như rõ ràng lại rất mơ hồ ở trước mặt mình.

Đồng thời mình chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên được Định hồn châu chiếu sáng.

“Chẳng lẽ có liên quan với Định hồn châu?”

Nghĩ tới đây, Tề Lượng lại rót càng nhiều năng lượng hơn vào Định hồn châu, trong chốc lát ánh sáng của Định hồn châu gần như muốn đè ép huỳnh quang.

Quả nhiên, theo huỳnh quang không ngừng tăng mạnh, bóng dáng trước mặt lại từ từ rõ ràng.

“Là ngươi!!”

Nhưng tình cảnh mà Tề Lượng hoàn toàn không nghĩ tới lại xuất hiện, từ sau lần trước tách ra, Tề Lượng chưa bao giờ nghĩ bọn họ sẽ dùng cách này để gặp lại.

Cái trán bóng loáng, áo bào thô ráp trên người trông như một tên khổ hành tăng, nhưng chỉ có khuôn mặt kia là thứ mà Tề Lượng tuyệt đối không quên.

Không chỉ Tề Lượng, đám người Ngô Á cũng thấy bóng dáng của Triệu Khách.

Rất nhiều người không nhận ra Triệu Khách, dù biết Triệu Khách và tên của Dương Vạn Tài được đặt song song trên hạng nhất của Huyền Thưởng Bảng.

Bình Luận (0)
Comment