Nhưng người thật sự thấy được khuôn mặt thật của Triệu Khách đã ít lại càng ít hơn, bao gồm cả Heo mập.
Nhưng Ngô Á ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Triệu Khách, vẻ mặt chấn động, một đôi mắt dần híp thành khe hở, cẩn thận lùi lại một bước.
“Thật bất ngờ!”
Ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía Tề Lượng, tiếp tục cất bước đi về phía trước, càng đi càng đến gần Tề Lượng, cho đến khi thân thể Triệu Khách nhẹ nhàng sượt qua thân thể Triệu Khách.
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của đám người, chỉ thấy thân thể Triệu Khách như một sợi khói xanh, nhẹ nhàng xuyên qua người Tề Lượng.
“Ta có thể cứu ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý một điều kiện của ta.”
Giọng nói Triệu Khách rất nhỏ, cộng thêm hai người cách một vị diện, vì vậy người bên ngoài muốn nghe cũng chưa chắc nghe được.
“Không cần!”
Tề Lượng lắc đầu, hắn ta biết rõ một điều kiện của tên trước mắt đủ để đẩy mình vào vực sâu.
“Quên đi, a, ngươi không chống đỡ được bao lâu nữa, nơi này là đường chết, chờ sau đó tất cả mọi người chôn cùng ngươi cũng không uổng phí biệt danh đại ca dẫn đầu này của ngươi, dẫn theo một lũ khốn cùng chết chẳng phải rất có thành tựu sao.”
Trong tiếng trêu chọc của Triệu Khách mang theo hương vị của sự thắng lợi khiến khuôn mặt Tề Lượng lúc xanh lúc trắng, trong chốc lát hơi khó chịu.
Hai người đọ sức không chỉ trên mặt thực lực, càng là trên mặt quan niệm.
Tình thế ép buộc, cho dù Tề Lượng bằng lòng, nhưng hắn ta biết mình cứ tiếp tục ngây thơ như thế, dù là mình hay Trương Hải Căn và Vương Linh Linh, kết quả cuối cùng sẽ là một con đường chết.
Trong đám người làm bạn với hắn ta có cuồng ma giết người, có tội phạm cưỡng hiếp biến thái, thậm chí chỉ cần ngươi bằng lòng suy nghĩ, vậy ngươi sẽ phát hiện cho dù là việc khiến người ta phát rồ nhất mà ngươi có thể nghĩ ra, căn bản cũng không có bất kỳ cảm giác mới mẻ gì với những người này.
“Ngươi biến thành người khiến người ta yêu thích.”
Trên mặt Triệu Khách xuất hiện nụ cười, ánh mắt sốt ruột như đang nhìn chằm chằm một khối bảo ngọc chờ điêu khắc.
Không! Phải nói giống như dược nông hái thuốc, cuối cùng đã thấy loại dược thảo mà mình chờ đợi rất lâu sắp đến lúc thu hoạch.
Đối với lời nói của Triệu Khách, Tề Lượng không phủ nhận cũng không tức giận, ánh mắt nhìn về phía Trương Hải Căn và Vương Linh Linh sau lưng lại thẳng thắn cười rộ lên.
Nhưng nếu phải lựa chọn lại một lần nữa, hắn ta vẫn sẽ làm như vậy, vì không chỉ hắn ta phải sống sót, càng muốn dẫn dắt đồng bạn của mình cùng nhau sống sót.
“Đã không thể làm người tốt, ta càng muốn một mình nắm lấy bóng tối, một đổi hai, ta kiếm lời. Ta đồng ý điều kiện của ngươi, chỉ cần không vi phạm dự tính ban đầu của ta, ta sẽ dốc hết sức giúp ngươi.”
Triệu Khách nghe vậy nụ cười trên mặt cứng đờ, tuy đây là kết quả mà hắn ta muốn, nhưng lời nói của Tề Lượng khiến Triệu Khách cảm thấy rất khó chịu.
Ánh mắt nhìn thoáng qua Vương Linh Linh và Trương Hải Căn, bĩu môi một cái: “Vì hai gánh nặng này?”
Nụ cười của Tề Lượng càng rực rỡ hơn, xoay người nhận lấy ánh mắt của Triệu Khách, giọng điệu khiêu khích: “Ngươi có không! Ngoại trừ uy hiếp dụ dỗ bằng lợi ích, ngươi còn có thể có cái gì?”
Triệu Khách: “…”
Một người chủ nghĩa hiện thực, một người chủ nghĩa lý tưởng, không nói ra được là ai đúng ai sai, nhưng lúc nhìn nhau lại càng nhìn càng khó chịu.
“Ồ!”
Ngay lúc này, đột nhiên có người hơi động đậy lỗ tai, ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngạc nhiên nói: “Ngươi có nghe thấy… Tiếng xe lửa hay không??”
“Ây… Hình như nghe được.”
Tuy không xác định lắm, nhưng thật sự có người nghe được tiếng còi xe lửa.
Trong mộ cổ xuất hiện quan tài, bảo vật, cho dù là cương thi, lệ quỷ thì bọn họ cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng chưa từng nghe nói mộ cổ có xe lửa??
Nghe được tiếng còi xe sau lưng, Triệu Khách biết thời gian không còn nhiều lắm, ngón tay rút ra Tuyết Cơ Tử từ trong Không gian giới chỉ.
Sau khi Heo mập ngồi dưới tàng cây không xa thấy Tuyết Cơ Tử, đôi mắt lập tức sáng ngời, hiểu rõ tên ngốc trước mắt là Triệu Khách mà mình muốn tìm.
“Ta chưa nghĩ ra điều kiện, nhưng lúc cần sẽ nói cho ngươi biết, ngoài ra ta thu hồi câu nói vừa rồi, ngươi vẫn khiến ta thấy chán ghét!”
Cùng lúc Triệu Khách nói hết câu này, trong nháy mắt Tuyết Cơ Tử ra khỏi vỏ, một luồng sương lạnh tràn ngập ra từ lưỡi kiếm.
“Cẩn thận!”
Thấy Triệu Khách rút đao ra, tất cả mọi người đều căng thẳng.
Nhưng Triệu Khách lại không ra tay với Tề Lượng, mà vung đoản đao trên tay lên, một đao chặt chém gốc cây lựu ở sau lưng bọn họ.
“Không tốt!”
Thấy đối tượng mà Triệu Khách ra tay lại là gốc cây lựu sau lưng, có người rít lên một tiếng, đưa tay nhào về phía Triệu Khách, nhưng âm dương cách biệt đã định sẵn sẽ vồ hụt.
Lưỡi đao xuyên qua gốc cây lựu phía sau, gốc cây lựu xanh biếc sau lưng lại phát ra một tràng tiếng vỡ vụn bén nhọn.
Nhưng điều cổ quái là khi tất cả mọi người nhìn thật kỹ, lại phát hiện gốc cây lựu sau lưng bọn họ không đứt gãy, chỉ là gốc cây lựu đang nhanh chóng khô héo.
“Đáng chết! Giết hắn!”
Thấy gốc cây lựu khô héo, đôi mắt mọi người lập tức đỏ ngầu.
“Ô ô ô…”
Nhưng còn chưa chờ bọn họ ra tay, chỉ thấy có một chiếc xe lửa màu đen phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc đột nhiên lao ra từ trong bóng tối.