Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1821 - Chương 1821 - Lối Ra!

Chương 1821 - Lối ra!
Chương 1821 - Lối ra!

“Né tránh!”

Có người vô thức muốn né tránh, dù sao xe lửa nhanh như vậy, dù là người đưa thư đụng vào cũng không chịu nổi.

Nhưng xe lửa xuất hiện quá đột ngột, hoàn toàn là bỗng dưng hiện ra.

Thấy chiếc xe lửa to lớn như vậy đánh tới từ phía đối diện, người đưa thư này chỉ có thể kiên trì đụng vào, chỉ có điều tình huống giống với Triệu Khách, xe lửa lập tức đâm xuyên qua người bọn họ.

Lúc đám người tỉnh táo lại mới phát hiện Triệu Khách đã nhảy lên xe lửa, vẫy tay với Heo mập đang đứng trong đám người nói: “Bát Giới, nhớ đến tìm ta!”

Giọng Triệu Khách càng đi càng xa.

Heo mập trợn mắt, nói thầm: “Không dẫn theo ta sao?”

Chợt ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy ánh mắt không có ý tốt quăng tới từ xung quanh đánh giá mình, sắc mặt thay đổi mắng: “Nhìn cái JJ, béo thì là Bát Giới à, ăn cơm nhà ngươi sao, cản tín hiệu nhà ngươi sao, bớt mẹ nó dò xét đi, lão tử không biết hắn.”

Heo mập lẩm bẩm mắng một vòng, mọi người không kịp suy nghĩ nhiều đã nghe được tiếng gọi ầm ĩ mừng rỡ như điên của đồng bạn truyền đến từ bên cạnh.

“Các ngươi xem!”

Lúc này, một tên người đưa thư chỉ ra bên ngoài, mọi người mới phát hiện những bộ hài cốt quỷ dị ngoài viện đã biến mất không thấy, ngay cả nước ối đang rơi xuống cũng dần dừng lại từ bao giờ.

Dường như theo gốc cây lựu sau lưng khô héo, toàn bộ thế giới bắt đầu quay về bình tĩnh.

“Cơ quan ngừng lại.”

Ánh mắt Ngô Á sáng ngời, trong lòng không khỏi mừng rỡ, tìm được đường sống từ chỗ chết, không có ai trong bọn họ nghĩ ra vấn đề được phá giải đơn giản như vậy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù bọn họ có thể suy đoán ra gốc cây lựu này có vấn đề, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cũng như ngươi không thể trông cậy một người chìm sâu vào bùn lầy, lại tự tay bẻ gãy cọng cỏ cứu mạng trên tay.

“Tề Lượng, tên hòa thượng kia là ai, sao ta chưa từng thấy tên này.”

Tìm được đường sống trong chỗ chết khiến mọi người thấy mừng rỡ, không khỏi khiến đối phương cảm thấy tò mò với lai lịch của tên hòa thượng kia.

Không biết rốt cuộc đối phương là ai, lại liếc một cái đánh trúng chỗ yếu hại cắt đứt gốc cây lựu, điểm mấu chốt là người này trông rất lạ mặt, hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng gì.

Không có gốc cây lựu, cuối cùng Tề Lượng đã có cơ hội thở dốc, sau khi ăn một ít thuốc lại đứng lên, nhưng Tề Lượng không để ý đến vấn đề này.

Tuy Tề Lượng biết chỉ cần mình nói ra thân phận của Triệu Khách, đủ khiến những người đưa thư này hối hận đến xanh ruột.

Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, tiếp theo những người đưa thư này sẽ dốc hết sức đuổi giết Triệu Khách.

Người đứng trên hạng nhất Huyền Thưởng Bảng cùng Dương Vạn Tài, kẻ cầm đầu Bánh bao hoàng kim dược.

Nếu nói Dương Vạn Tài là đám bán buôn, vậy tên tiểu tử này là kẻ sản xuất, bản thân việc đưa bánh bao độc vào Quỷ thị đã là rắp tâm không tốt.

Về tình về lý đều bị người người giết chết, đương nhiên còn có một vấn đề trực quan nhất.

Dù là người đứng cùng trên hạng nhất Huyền Thưởng Bảng với Dương Vạn Tài, nhưng không sánh được với Dương Vạn Tài có tiền.

Dù sao cũng là dược thương lớn nhất Quỷ thị, dù là nhân mạch hay tiền tài thì Dương Vạn Tài đều là một khối xương cứng.

Nghe nói, Dương Vạn Tài cố ý mời một vị cao thủ đỉnh phong đảm nhiệm chức vụ bảo tiêu, muốn ra tay cũng phải cân nhắc một chút.

Chẳng may không thể giết chết Dương Vạn Tài, để hắn ta quay về Quỷ thị đúng là hậu hoạn vô tận.

So sánh ra, giết chết tên Triệu Khách này lại không có nhiều sự lo lắng như vậy.

Ở trong mắt bọn họ, Triệu Khách chỉ là một tên đầu cơ trục lợi không có hậu trường, không có thực lực, nếu ai có thể làm thịt hắn, ha ha, vậy thật sự phát tài lớn.

Nhưng Tề Lượng không làm như vậy, hoặc phải nói không muốn dùng cách này để đi trả thù Triệu Khách.

Hắn ta ôm Trương Hải Căn vào trong ngực, nói với Ngô Á: “Đi thôi, không thể ở lại nơi này quá lâu, rời khỏi rồi lại nói.”

Trong lòng Ngô Á hơi do dự nhìn thế giới hỗn độn bên ngoài, cau mày nói: “Nhưng phải làm sao mới rời khỏi nơi này?”

Tề Lượng không nói chuyện, nhắm mắt lại lẳng lặng đứng ở nơi đó như một bức tượng điêu khắc.

Sợi tóc trắng bệch trước trán hơi lay động, đôi mắt Tề Lượng lóe lên một tia sáng: “Có gió, đi về phía đông!”

Một cơn gió rất yếu ớt, nhưng chỉ cần có gió tất nhiên có khe hở nối liền với bên ngoài.

Thấy Tề Lượng cõng Trương Hải Căn cất bước đi về phía đông, những người còn lại cũng nhao nhao đi theo.

Về phần Heo mập lại đi theo cuối cùng, ánh mắt liếc trong sân một vòng như không cam lòng tìm kiếm cái gì đó.

Dù sao nơi này là long mạch, trận pháp đã vỡ lại không thể tìm được một tia long khí, tất nhiên trong lòng Heo mập không cam tâm.

Lúc này hắn ta đột nhiên nhìn về phía gốc cây lựu khô héo kia, đôi mắt linh lợi đảo quanh, tiến lên một phát đạp gãy gốc cây lựu.

Hắn ta cẩn thận quan sát vết gãy trên gốc cây lựu một lát, vỗ đùi nói: “Móa nó, lại bị tiểu tử này lấy mất!”

Lúc nói lời này, Heo mập đã quay đầu bước đi, vẻ mặt hầm hừ như ai nợ hắn ta năm trăm vạn.

“Ô ô ô…”

Ống khói trên đầu tàu bốc lên khói đen cuồn cuộn, tiếng còi dần dồn dập.

Bình Luận (0)
Comment