“Phanh, phanh, phanh.”
Hai người Vương Ma Tử và Ải Cước Hổ vung thuổng sắt trên tay lên, không ngừng cho than đá vào nồi hơi nóng bỏng, ánh lửa nóng rực hận không thể lao ra từ hai đầu khe hở của nồi hơi.
“Ngươi xác định chúng ta thật sự có thể đi ra ngoài?”
Camilleri thò đầu ra từ cửa xe, cũng như Gia Ngọc đã nói, sau khi thế giới tối tăm này mất đi gốc cây lựu duy trì, đã bắt đầu nhanh chóng sụp đổ.
Một lỗ đen có thể nhìn bằng mắt thường xuất hiện sau lưng bọn họ, gần như muốn thôn phệ tất cả mọi thứ, có thể thấy trong một số kiến trúc sụp đổ, hình ảnh bị bóp méo thành dài nhỏ như mì sợi.
Lúc nàng vào đại học từng học kiến thức hàng không vũ trụ, rất rõ nếu con người bị cuốn vào lỗ đen, sẽ bị kéo thành rất mảnh nhỏ như sợi tóc trong nháy mắt, thậm chí người vẫn còn sống trong quá trình này.
Không dám tưởng tượng, sau khi mình bị cuốn vào sẽ là hình ảnh như thế nào.
So sánh với sự lo lắng của Camilleri, Triệu Khách lại bình tĩnh hơn nhiều, trên tay cầm một mảnh gỗ màu đen dài khoảng ba thước, thoạt nhìn mảnh gỗ này đen kịt.
Nhưng dưới ánh lửa chiếu xuống sẽ phát hiện mảnh gỗ đã hóa ngọc, lại còn trong veo như lưu ly.
Sau khi hắn chặt gãy gốc cây lựu kia, phát hiện dường như Tuyết Cơ Tử chạm vào thứ gì đó ở trong gốc cây lựu, khiến cánh tay hắn run lên.
Lại nhìn lên, trong lòng Triệu Khách cũng muốn nhỏ máu, trên lưỡi đao trong suốt của Tuyết Cơ Tử lại nứt ra một cái lỗ bằng ngón cái.
Đây là bội đao của Ashikaga Yoshiki, cũng là một loại vũ khí cấp cao, chỉ thuộc tính đóng băng kèm theo cũng khiến Triệu Khách đặc biệt yêu thích.
Hiện tại lưỡi đao nứt ra một lỗ, sau khi Triệu Khách đau lòng càng ngạc nhiên không biết là thứ gì lại cứng rắn như thế.
Lúc đó không nghĩ nhiều, chỉ dùng Nhiếp nguyên thủ vồ một cái vào bên trong, lại bắt được thứ này từ trong thân cây đứt gãy.
Vì không có sách tem nên Triệu Khách cũng không biết thứ này là cái gì.
Nhưng món đồ được giấu ở trong gốc cây lựu kia, lại khiến một đao vô cùng sắc bén của Tuyết Cơ Tử nứt ra một cái lỗ, đây chắc chắn là một món bảo bối.
Sau khi lật qua lật lại nghiên cứu một chút, Triệu Khách lại ném món đồ giống với mảnh gỗ này vào Không gian giới chỉ.
Hắn ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thoáng qua vận tốc trên đồng hồ sức nén của xe lửa, không khỏi nhíu mày: “Nhanh lên nữa!”
“Loại xe lửa hơi nước đời cũ này, ngươi trông cậy nó chạy nhanh bao nhiêu!”
Vương Ma Tử lau sạch bùn đất trên mặt: “Lại đốt thêm nữa sẽ nổ mất.”
Vận tốc của loại xe lửa hơi nước đời cũ này chỉ khoảng 50 mã, hiện tại chỉ có đầu tàu, trên lý luận tốc độ có thể đạt tới 70 mã, lúc này đã gần đến cực hạn.
Nhưng đối với Triệu Khách lại còn thiếu rất nhiều, muốn xông ra khỏi mảnh U Minh này, tốc độ ít nhất phải đạt tới khoảng 90 mã.
Ý tưởng này cũng không phải Triệu Khách đột nhiên nghĩ ra được, hắn nhớ kỹ lần trước vận tốc của Liêu Thu đạt đến 140 mã, xe đã mất khống chế bị gạt về dương gian.
Mảnh U Minh này cũng không phải chân thực mà bị ngụy tạo nên, chất lượng của nó còn lâu mới có thể so sánh với U Minh chân chính.
Ít nhất lúc đạt tới 90 mã, chắc có thể đạt đến hiệu quả giống vậy.
“Phá đi!”
“Cái gì??”
Vương Ma Tử ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Triệu Khách.
“Ngoại trừ đồ vật cần thiết, phá hủy tất cả những thứ khác đi, bao gồm tấm thép, bậc thang sắt, hộ giáp ở bên ngoài, phá hủy tất cả đi!”
Triệu Khách nói xong, đã đạp một phát vào cửa xe bên cạnh.
“Cạch” một tiếng, cửa xe bằng sắt lập tức bị Triệu Khách đạp bay ra ngoài, gió lạnh thổi vào theo cửa xe như lưỡi đao cắt lên làn da.
Camilleri thay đổi sắc mặt, tiến lên ôm lấy Gia Ngọc trốn vào trong góc, hét to: “Phá cả miếng bảo hộ?? Ngươi điên rồi, xe lửa không có miếng bảo hộ có thể nổ chúng ta lên Tây Thiên bất cứ lúc nào!”
Nhưng Triệu Khách căn bản không để ý đến nàng, đi đến một bước này, hắn căn bản không để ý nhiều như vậy, gọi hai người Vương Ma Tử một trái một phát bắt đầu đập phá.
Ngay cả tấm sắt bọc trên đồng hồ sức nén cũng bị tháo ra, Triệu Khách và Vương Ma Tử ra tay không hề chậm chạp, trên cơ bản thứ có thể bị phá hủy đều bị hai người phá sạch.
Trên đầu xe lập tức chỉ còn sót lại sàn xe để đặt chân.
Trong chốc lát, cơn gió mạnh thổi vào khuôn mặt suýt nữa thổi tan Ải Cước Hổ.
“Ngươi đi vào trước đi!”
Triệu Khách chỉ tiện tay lấy ra một cái bình thủy tinh ở trong Không gian giới chỉ, vung Nhiếp nguyên thủ lên trực tiếp nhét Ải Cước Hổ vào.
Đầu xe không có thùng xe và miếng bảo hộ cố định, “cạch cạch cạch” tốc độ đầu xe lập tức tăng tốc, nhưng tiếng rung động dữ dội khiến đám người Vương Ma Tử nghi ngờ, rốt cuộc đầu xe còn chống đỡ được bao lâu.
Chỉ thấy Triệu Khách mở tay ra, rót năng lượng vào Định hồn châu trong lòng bàn tay.
Ánh sáng bạc nở rộ trên Định hồn châu, phía trước tia sáng này hoàn toàn là một mảnh hỗn độn.
“Còn chưa đủ!”
Triệu Khách thấy thế dùng sức hô hào, tuy tốc độ tăng lên rất nhiều vẫn không đạt được tốc độ mà Triệu Khách yêu cầu.
Vương Ma Tử dùng một tay che miệng mũi, để mình có thể thở dốc một lát trong cơn gió mạnh này, quay đầu nhìn ra sau lưng.