Tất cả mọi thứ sau lưng đều đang mơ hồ vặn vẹo, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, tốc độ của xe lửa căn bản không so được với tốc độ không gian đổ sụp sau lưng.
Cứ tiếp tục như vậy, không lâu nữa bọn họ sẽ xong đời.
“Này!!”
Camilleri gần như cuồng loạn hét lên với Triệu Khách, lấy ra một hòn đá từ trong sách tem ném về phía Triệu Khách.
“Nếu chỉ cần tăng tốc, vậy cái này làm được.”
Vật phẩm đặc thù: Đá năng lượng tam tinh
Một loại tài liệu hợp thành năng lượng cấp cao nhưng tính ổn định có độ chênh lệch.
Phương pháp sử dụng: Dưới hoàn cảnh nhiệt độ cao sẽ thả ra rất nhiều nguồn năng lượng tinh khiết.
(Chú thích: Đây không phải lựu đạn nhưng xin hãy cầm nhẹ, để nhẹ!)
Triệu Khách nhận lấy nhìn, thứ này lại là đồ tốt, đặc biệt là bốn chữ năng lượng tinh khiết cần vẽ trọng điểm, nói cách khác chỉ cần người đưa thư có thủ đoạn cũng có thể hấp thu.
Nếu trong một số hoàn cảnh đặc thù, hoàn toàn có thể bổ sung làm dược vật khôi phục năng lượng.
“Sao bây giờ mới lấy ra!”
Triệu Khách nói xong ném đá năng lượng vào trong nồi hơi, Camilleri thấy thế muốn nói điều gì đó đã không còn kịp nữa.
Sở dĩ nàng không chịu lấy ra vội là vì thứ đồ chơi này không ổn định, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện nổ tung, nhưng trong tình huống hiện tại nàng cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Tốc độ sụp đổ sau lưng càng lúc càng nhanh, chỉ có thể thử đặt cược một lần.
Chẳng mấy chốc, Triệu Khách đã nghe nồi hơi “ầm” một tiếng, một đoàn ánh lửa màu đỏ xoạt một cái đụng miệng của nồi hơi sụp ra.
“Cạch cạch cạch” trong tiếng rung động chói tai, tốc độ xe lửa đột nhiên tăng nhanh hơn, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
Nhưng Vương Ma Tử lại cảm thấy da đầu tê dại, hét to: “Mả mẹ nó, lò hơi biến dạng!”
Lồng che trước lò hơi lập tức đỏ bừng, bên trái và bên phải đều phồng lên như một quả bóng bị thổi tới cực điểm, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Thấy thế, Vương Ma Tử nhanh chóng kéo lỗ tiết ra khí áp, tiếng còi xe “ô ô ô” điếc tai vang lên, lúc này làn khói vốn màu đen đặc lại biến thành một mảnh khói lửa đỏ thẫm, cảm giác thứ phun ra không phải là khói mà là lửa.
Không chỉ lò hơi nước, bên tai Vương Ma Tử không ngừng truyền đến một tràng tiếng sụp đổ chói tai, nhưng lại không biết rốt cuộc nơi nào đã sụp xuống, lại có thể chắc chắn cái đầu tàu này sẽ rời ra từng mảnh.
Khuôn mặt Triệu Khách xanh lét, lúc này tốc độ tuyệt đối đạt đến tiêu chuẩn mà hắn dự đoán, nhưng dưới ánh sáng của Định hồn châu, phía trước vẫn là một khoảng hỗn độn đen kịt một màu.
“Đáng chết, chẳng lẽ thật sự không ra được??”
Mồ hôi lạnh chảy xuống theo trán Triệu Khách, đột nhiên phía trước xuất hiện một vòng ánh sáng.
Nhìn tia sáng đột nhiên xuất hiện, ánh mắt Triệu Khách sáng ngời nhìn về phía trước, quả nhiên ánh sáng càng ngày càng mạnh: “Phía trước! Mau nhìn!”
Vương Ma Tử và Camilleri đứng lên nhìn, sau khi thấy nguồn sáng phía trước, tinh thần của hai người lập tức trở nên phấn chấn.
Nhưng còn chưa chờ trên mặt ba người xuất hiện ý cười, chỉ thấy ánh sáng càng ngày càng mạnh, đồng thời một tiếng còi xe lửa dồn dập vang lên khiến nụ cười trên mặt ba người lập tức cứng đờ, một luồng khí lạnh chạy lên đỉnh đầu.
Ánh sáng chiếu vào mặt chắc chắn không phải lối ra mà bọn họ đang tưởng tượng, lại là một đầu tàu đang phi tới với tốc độ cao!
“Ô! Bang bang bang bang!”
Tiếng bánh xe gào thét đến từ phía đối diện, chỉ với sức gió này cũng khiến ba người sắp không thở nổi.
Chưa nói đến tốc độ của chiếc xe lửa này, cho dù chiếc xe lửa đối diện di chuyển với tốc độ cao, có là người đưa thư trung cấp cũng có thể bị đụng thành bánh thịt.
“Cạch!”
Không đợi Triệu Khách kịp suy nghĩ nhiều, không biết ở nơi nào truyền đến một tiếng vỡ vụn, Triệu Khách chỉ thấy xe lửa cao cỡ nửa người trực tiếp bay ra ngoài.
Xe lửa nghiêng đi, tiếng kim loại ma sát chói tai, một mảnh đốm lửa bắn lên trên đường ray.
“Không còn kịp nữa, đã đến!”
Trong lòng Triệu Khách nặng nề, biết cái đầu tàu này đã không chịu được nữa, đã đến lúc này dù phía trước là núi đao biển lửa cũng phải liều một lần.
Tay trái nắm lấy Vương Ma Tử, tay phải ôm Camilleri vào trong ngực, còn Gia Ngọc lại bị Triệu Khách cõng ở trên lưng.
Ngoại trừ Vương Ma Tử hơi nặng hơn chút, trọng lượng của Camilleri và Gia Ngọc khá nhẹ, sự ảnh hưởng với Triệu Khách chỉ giới hạn trong đôi túi khí an toàn khoa trương của Camilleri.
Trong lúc lơ đãng bàn tay chạm vào, lại có cảm giác lớn đến mức một tay khó nắm hết.
“Thật to lớn!”
Triệu Khách không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước, trong đầu không nhịn được thoáng qua một suy nghĩ này, ngón tay không chịu khống chế bóp thêm hai cái.
Khuôn mặt Camilleri đỏ bừng, không biết có phải trùng hợp hay không lại bị Triệu Khách nắm lấy nơi nhạy cảm, vừa định nổi giận lại nghe thấy bên tai vang lên tiếng gầm gừ của Triệu Khách: “Nắm chặt!”
Lời này không biết đang nhắc nhở đám người Camilleri, hay là lời độc thoại của Triệu Khách.
Cảm giác áp lực khiến người ta hít thở không thông làm đầu óc Camilleri mơ hồ, dù cách lớp quần áo vẫn rõ ràng cảm nhận được vết sẹo cao thấp không đều trên đầu ngón tay Triệu Khách.
Định hồn châu trong lòng bàn tay Triệu Khách bộc phát ra ánh sáng mạnh nóng rực, giẫm mạnh lên đầu tàu nhảy về phía trước.