Trong lúc nhảy lên thật mạnh, không gian trước mắt đần bị Định hồn châu chiếu sáng rõ ràng, giới hạn giữa hư và thực đã đạt đến cực hạn, nhưng vẫn còn thiếu một chân qua cửa.
“Quyền pháo!”
Vào thời khắc mấu chốt, Vương Ma Tử mở hai tay ra, lồng ngực rộng lớn mạnh mẽ che chở ba người Triệu Khách ở trong ngực.
Hai chân đá một cái làm rơi giày để lộ ra bàn chân to lớn, bàn chân lại linh hoạt như bàn tay nhanh chóng rút sạch không khí xung quanh ép thành một đoàn, hai chân đạp ra.
“Phốc xích!”
Sóng khí mang theo mùi nấm chân nồng nặc khiến ba người Triệu Khách không tự chủ được ngừng thở, mùi vị kia thật sự cay con mắt, nhưng không thể không khâm phục tạo nghệ của Vương Ma Tử trên mặt võ đạo.
Hắn ta là người khai sáng Quyền cương ngoại phóng, không chỉ nghiên cứu rõ ràng càng không ngừng đưa ra ý tưởng mới, đổi lại là người thường e rằng không nghĩ đến việc dùng chân thả ra năng lực.
Dưới sóng khí mạnh mẽ thúc đẩy, khiến thân thể bốn người nhào về phía trước, không khí tươi mới đập vào mặt.
Bốn người cảm thấy thân thể ấm áp, cảm giác lạnh băng thấu xương dưới da nhanh chóng rút đi, sinh khí dày đặc có nghĩa bọn họ đã xông ra khỏi thế giới U Minh ngụy tạo này.
Nhưng điều này cũng không khiến đám người Triệu Khách thở ra một hơi.
Vừa rời khỏi Quỷ môn quan, trước mắt lại là một vầng sáng chói mắt.
“Ô!”
“Né tránh!”
Không kịp dùng cách bình thường để trốn tránh, trong thoáng chốc Triệu Khách và Vương Ma Tử thể hiện ra sự ăn ý vô cùng đầy đủ đã bồi dưỡng được trong khoảng thời gian này.
Bàn tay lớn của Vương Ma Tử nắm lấy Gia Ngọc trên lưng Triệu Khách, đá một phát vào ngực Triệu Khách, cùng lúc Triệu Khách đưa tay ra, vung Nhiếp nguyên thủ đẩy Vương Ma Tử ra ngoài.
Một chưởng một chân, hai người mượn lực của nhau, chẳng những không nương tay còn dùng hết toàn lực.
Bàn tay lớn màu vàng óng nắm lấy thân thể Vương Ma Tử đập mạnh vào bên cạnh, Vương Ma Tử bị đập đến mức trước mắt biến thành màu đen.
Triệu Khách cũng không tốt hơn đến đâu, nhưng hắn ta may mắn hơn Vương Ma Tử, Vương Ma Tử ôm Gia Ngọc trên lưng Triệu Khách, nhưng hắn lại ôm Camilleri lăn trên mặt đất không biết bao nhiêu vòng, sau đó thân thể co quắp trong góc tường.
“Vèo! Bang bang bang bang.”
Trong tiếng động đinh tai nhức óc trên đường ray, ánh đèn lúc sáng lúc tối chiếu vào trên người Triệu Khách, một mùi nước hoa đặc biệt khác lạ tràn vào trong xoang mũi của Triệu Khách.
Trước đó không ngửi kỹ càng, nhưng lúc này dán chặt vào nhau khiến Triệu Khách ngửi khá rõ ràng.
Mùi hương này rất đặc thù, không giống với nước hoa bình thường.
Đối với người đưa thư mà nói, nước hoa trên người chắc chắn là một sai lầm trí mạng, có rất ít người đưa thư trung cấp trở lên xịt nước hoa lên người.
Nhưng Camilleri là sự ngoại lệ đặc biệt, so sánh với hành động hào phóng công khai tên thật của mình ở trong hiện thực, đồng thời trắng trợn tổ chức concert, xịt chút nước hoa lên người cũng không khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Nhưng loại nước hoa này có vài chỗ đặc thù, không chỉ vì mùi nước hoa, bên trong còn xen lẫn mùi thơm ngát đặc biệt của thiếu nữ trong lồng ngực.
“Ngươi đủ chưa!”
Nhìn tên đầu trọc vùi đầu vào trong ngực mình, Camilleri chỉ cảm thấy da mặt đỏ bừng nóng bỏng.
Là một nữ hài từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh gia đình truyền thống tín ngưỡng Thiên Chúa Giáo, mặc dù tính cách của Camilleri to gan khoa trương nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận một người xa lạ thân thiết với mình như thế.
Thật ra Triệu Khách đã muốn bò dậy, nhưng ánh mắt nhìn thoáng qua thấy khuôn mặt Camilleri đỏ bừng, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ ác ý.
Không ngờ Thiên hậu giới ca hát Bắc Mĩ giết người như ngóe cũng có một mặt mềm mại như vậy.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách tỏ vẻ yếu ớt dứt khoát áp mặt vào ngực Camilleri, tỏ vẻ muốn đứng lên lại không có sức.
“Ta, hình như, hình như ta bị thương nhẹ.”
Triệu Khách không ngừng cọ xát trên ngực Camilleri như hán tử bị say, má trái cọ xong, má phải lại cọ.
Cọ đến mức khuôn mặt Camilleri ửng hồng, đã sắp đỏ đến tận mang tai.
Vương Ma Tử vừa ngẩng đầu nhìn lên đã chảy nước miếng, mắng thầm: “Phi, tên hòa thượng nhà ngươi, chẳng trách lại đẩy lão tử ra xa như vậy.”
Tuy nằm trong ngực nữ nhân là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng Triệu Khách vẫn không quên Đại Dương Mã ở trước mặt hoàn toàn có đủ thực lực giết chết hắn.
Cho nên, Triệu Khách vơ vét đủ chất béo, đã lắc đầu đứng lên từ trên người Camilleri trước khi Camilleri thẹn quá hóa giận.
Trên mặt Triệu Khách không lộ ra vẻ xấu hổ nào, chắp tay trước ngực: “A di đà Phật! Đừng hiểu lầm, bần tăng có lão bà.”
Camilleri híp mắt, suýt tức đến nhảy dựng lên, cứ như mình chiếm lợi của hắn vậy.
Nhưng lúc này, Vương Ma Tử nắm bắt đúng thời cơ dẫn Gia Ngọc tới, giải quyết thay cho Triệu Khách: “Ha ha ha, không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt, thật mẹ nó không dễ dàng, cuối cùng đã trốn ra được!”
Camilleri nhìn dáng vẻ ngây thơ của Gia Ngọc, trong lòng có giận cũng chỉ có thể kiềm chế, tức giận quan sát Triệu Khách một chút, dùng tiếng Trung cứng rắn nói: “Có quỷ mới tin ngươi có lão bà, cẩu độc thân!”
Nói xong lôi kéo Gia Ngọc không quay đầu lại đi về phía trước.
“Này!”
Lúc này Triệu Khách đột nhiên vươn tay gọi Camilleri.