Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1825 - Chương 1825 - Ta Thật Sự Có Lão Bà (2)

Chương 1825 - Ta thật sự có lão bà (2)
Chương 1825 - Ta thật sự có lão bà (2)

Camilleri nhíu mày, quay người nhìn về phía Triệu Khách, lại nghe Triệu Khách cười thần bí nói: “Đúng, ngươi còn nợ ta một lời xin lỗi, đã nói là phải xin lỗi, khi nào ngươi mới xin lỗi?”

Vốn tưởng Triệu Khách muốn nói cái gì, không ngờ lại muốn mình xin lỗi, đã chiếm lợi còn muốn mình xin lỗi??

Trong nháy mắt, Camilleri có một loại xúc động muốn xông lên bóp chết tên khốn này.

“Cút!” Nói xong, Camilleri cúi đầu bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa dùng tiếng Trung xen lẫn tiếng Anh hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Triệu Khách.

“Hắc hắc!”

Vương Ma Tử lại gần Triệu Khách cười bỉ ổi, lộ ra vẻ mặt mà nam nhân đều hiểu: “Sao nào, cô nàng này rất được, ta không tranh giành với ngươi, huynh đệ, cưỡi hàng nước ngoài không mất mặt!”

“Xéo đi!”

Triệu Khách bĩu môi, chiếm lợi thì chiếm lợi, nếu đưa người về…

Trong đầu Triệu Khách không khỏi nghĩ đến hình ảnh Cơ Vô Tuế cầm một đôi hạch đạo chơi đùa, không nhịn được lạnh run.

Hắn tức giận nói: “Đừng nói nhảm, ta thật sự có lão bà, hơn nữa ta còn là một nam nhân chung tình!”

Đối với lời lẽ chính nghĩa của Triệu Khách, Vương Ma Tử yên lặng dựng thẳng ngón giữa: “Phì, có sắc tâm không có sắc đảm, đáng đời cẩu độc thân!”

Lúc nói chuyện, Vương Ma Tử đã đi về phía trước.

Triệu Khách nghe vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, lần nào hắn cũng nói mình đã có lão bà nhưng không ai tin, vậy phải tìm ai nói lý lẽ đây.

Hắn lấy cái bình chưa Ải Cước Hổ ra khỏi ngực.

“Trước tiên ngươi cứ ở bên trong, chờ sau khi ta khôi phục lại nghĩ cách phục sinh cho ngươi.”

Triệu Khách nói xong lại cẩn thận cất cái bình đi, đi theo sau lưng đám người Vương Ma Tử về phía trước, đường này hoàn toàn khác với đường hầm mà bọn họ gặp trước đó.

Trong đường hầm có đèn, từ việc đúc từ xi măng có thể thấy đây là công nghệ hiện đại.

Xem ra, bọn họ không chỉ rời khỏi thế giới U Minh ngụy tạo kia, đồng thời cũng tiến vào một không gian mới.

“Đáng chết, cũng không biết Bát Giới có tìm đến hay không!”

Không phải Triệu Khách không muốn dẫn Heo mập theo, mà là không có cách nào, âm dương cách biệt, Heo mập căn bản không thể bò lên xe lửa.

Nhưng nghĩ lại làm vậy cũng tốt, lần này hắn đã lộ ra, dù Tề Lượng không nói ra thân phận của hắn, hắn vẫn có khả năng bị bại lộ.

Nếu lần này có thể né tránh những người đưa thư kia, tất nhiên không có gì tốt hơn nữa.

Hắn lấy ra ngọc bài chỉ dẫn, chỉ thấy ánh sáng trên ngọc bài sáng hơn trước đó rất nhiều.

“Sắp đến biên giới!”

Thấy tia sáng trên ngọc bài, nói rõ hắn đã cách biên giới của thần bí chi địa rất gần, có lẽ ở một nơi nào đó của thế giới này, chỉ cần tìm được có thể tiến vào vùng sát biên giới.

Điều này không chỉ khiến trong lòng Triệu Khách chấn động, ánh sáng trong mắt cũng trở nên nóng bóng.

Cất ngọc bài đi, Triệu Khách tăng nhanh bước chân đi theo.

Đường hầm rất dài, đi không bao lâu bốn người đã rời khỏi đường hầm.

Ánh nắng chói chang chiếu vào khuôn mặt mỗi người, khiến bốn người cảm nhận sự ấm áp đã lâu không thấy, không tự chủ được nhắm mắt cảm nhận một lúc ngắn ngủi.

Bọn họ dần làm quen với ánh sáng mạnh bên ngoài, híp mắt nhìn thế giới xung quanh.

Trước mặt lại là hình ảnh mà bọn họ hoàn toàn không dự đoán được, khiến bốn người Triệu Khách ngẩn ngơ ở chỗ đó.

“Nơi này là… Thiên đường??”

Vương Ma Tử nhìn thế giới trước mặt, suy nghĩ thật lâu mới mở miệng nói.

“Thật đẹp!”

Đôi mắt Camilleri mê ly, chưa bao giờ thấy thế giới mê huyễn như thế.

Về điểm này, Triệu Khách cũng rất đồng ý, dùng một câu trong quyển thi từ “Duyên thức” của Tống Thái Tông để khái quát.

Bích lạc thần tiên cảnh, yên hà nhật nguyệt tùy.

Từng tòa phù đảo lơ lửng trước mặt như đang chìm trong mây, đây là một thế giới phân mảnh, lại là cảnh tượng đan dệt ra như mộng ảo khác lạ.

Triệu Khách cúi đầu nhìn, phát hiện chỗ bọn họ đang đứng lại chỉ là một tòa phù đảo rộng khoảng năm mươi thước vuông.

Đứng ở mép phù đảo, Triệu Khách nhìn xuống dưới, dưới chân cũng là biển mây lăn lộn, ngàn vạn phù đảo căn bản không nhìn thấy đáy.

Có lẽ đoàn xe lửa trước đó đã tiến vào một thế giới khác, sớm không thấy tăm hơi tung tích.

Về phần cái đầu xe lửa kia, lúc nào mới xuất hiện ở trong đường hầm đây?

Triệu Khách quay đầu nhìn, trong đường hầm một mảnh đen kịt mơ hồ, cũng không nhìn rõ cái gì.

Có trời mới biết lúc nào cái đầu xe lửa kia lại xuất hiện, dù có xuất hiện cũng không liên quan đến hắn.

Lấy ra ngọc bài chỉ dẫn từ trong Không gian giới chỉ, chỉ thấy tia sáng trên ngọc bài càng mạnh hơn lúc ở trong đường hầm, hiển nhiên nơi này đã rất gần biên giới thần bí chi địa.

Thậm chí biên giới này ở một góc nào đó của thế giới này, đây chắc chắn là một tin tức khiến Triệu Khách cảm thấy hưng phấn, nhưng vấn đề là hắn cũng không biết bay?

Có thể nhận ra, khoảng cách giữa từng tòa phù đảo ít nhất cũng đến năm trăm mét.

Nếu hắn vẫn còn sách tem, chút cự ly ấy hoàn toàn không phải vấn đề, hắn có cách nhẹ nhàng giải quyết vấn đề di chuyển giữa những tòa phù đảo này.

Nhưng bây giờ năng lực của hắn chỉ giới hạn trong Nhiếp nguyên thủ, cùng một số thần thông Phật môn, a, còn có con mắt thần bí chưa hiểu rõ công dụng ở ngực hắn.

Bình Luận (0)
Comment