Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1826 - Chương 1826 - Thế Giới Lơ Lửng

Chương 1826 - Thế giới lơ lửng
Chương 1826 - Thế giới lơ lửng

Muốn di chuyển giữa các phù đảo, chẳng lẽ muốn hắn mọc ra một đôi cánh?

Nghĩ tới đây, Triệu Khách không nhịn được cắt ngang sự sợ hãi thán phục của ba người: “Này, ai trong các ngươi có thể bay được?”

Vương Ma Tử khẽ giật mình lắc đầu, tình huống của hắn ta giống với Triệu Khách, tuy thể phách cường đại nhưng không có năng lực gia trì, hắn ta cũng không nhảy ra khoảng cách năm trăm mét khoa trương như vậy.

Huống hồ khoảng cách giữa phần lớn những tòa phù đảo này cũng không chỉ đơn giản là năm trăm mét.

Cho nên ánh mắt Vương Ma Tử và Triệu Khách nhìn về phía Camilleri cùng Gia Ngọc.

“Bay??”

Chẳng mấy chốc Camilleri đã hiểu ý Triệu Khách, vẻ mặt lập tức lúng túng, mặc dù là người đưa thư trung cấp nhưng Camilleri thật sự không có năng lực phi hành.

Thậm chí nàng ngượng ngùng cúi đầu, hai tay vần vò góc áo của mình, dùng giọng nói nhỏ như con muỗi nói: “Ta sợ độ cao.”

Về phần Gia Ngọc, Triệu Khách thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng đã không ôm bất kỳ hy vọng gì.

Hắn nhún vai bất đắc dĩ nói: “Được, các ngươi đều không biết bay, vậy rất không may chúng ta đều bị nhốt ở chỗ này!”

Lúc này Triệu Khách đột nhiên hâm mộ Thánh quang thuẫn của Tề Lượng, có thể coi thuẫn bài là phi kiếm để sai khiến.

Nếu hắn có loại năng lực này, đoán chừng lúc này cũng có thể trải nghiệm sự thoải mái được gọi là “Tung kiếm xuyên vân hải, tiêu diêu thiên thượng tiên”.

“Nơi này không có con đường khác sao?”

Camilleri đi lên trước một bước nhỏ, nhìn thoáng qua rìa tòa phù đảo, đợi sau khi thấy dưới chân là biển mây sâu không lường được, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Dưới chân mềm nhũn, ngồi xổm xuống như con thỏ bị hoảng sợ, từng bước một lùi đến sau lưng Triệu Khách mới dám đứng lên một lần nữa, nhưng tay vẫn không tự chủ được túm lấy cánh tay Triệu Khách.

Thậm chí Triệu Khách có thể cảm nhận được đầu ngón tay nàng không ngừng run rẩy, cũng như nàng đã nói, nàng có chứng sợ độ cao, hơn nữa là chứng sợ độ cao rất nghiêm trọng.

Sợ độ cao không phải bệnh, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ sợ độ cao, nhưng điều này cũng không có nghĩa ngươi có thể trải nghiệm cảm giác của người bệnh sợ độ cao.

Loại người này hoặc là bẩm sinh hoặc là chịu kích thích, dẫn đến việc nhạy cảm hơn người bình thường.

Một khi đứng ở chỗ cao, cho dù thân thể to khỏe như trâu, đại hán như Sử Thái Long cũng sẽ lập tức biến thành thỏ trắng nhỏ mặc người ta dày vò.

Lúc này, dù ngươi cưỡng gian hắn ta, hắn ta cũng chưa chắc dám đứng lên phản kháng.

Cho nên, khi ngươi thấy trên con đường thủy tinh có một vài đại hán dáng người khôi ngô nằm sấp trên đường thủy tinh như tên ngu ngốc, làm ơn đừng cười hắn ta, hắn ta đã cố hết sức.

“Ùng ục ục…”

Mọi người đang im lặng, bụng Vương Ma Tử đột nhiên kêu lên.

Hắn ta xoa bụng của mình, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách và Camilleri: “Cái đó, ai có đồ ăn cho ta một chút đi.”

Vốn Triệu Khách không cảm thấy gì, nghe Vương Ma Tử nhắc đến trong bụng Triệu Khách cũng bắt đầu tạo phản.

Nghĩ lại, bọn họ bị nhốt trong cái mộ lớn kia cũng chỉ uống rượu, chưa ăn một bữa cơm no tử tế.

Chỉ là trước đó trong lòng vẫn luôn căng thẳng nên không cảm nhận được, lúc này bình tĩnh lại còn nghe Vương Ma Tử nhắc đến, Triệu Khách cũng cảm thấy không chịu được.

Trong Không gian giới chỉ của hắn chỉ có Bánh bao hoàng kim dược, dù hai người bọn họ ăn sạch bánh bao dược cũng chưa chắc đủ no.

Vì vậy Triệu Khách chỉ có thể đưa ánh mắt đầy hy vọng nhìn về phía Camilleri sau lưng.

Camilleri gọi ra sách tem, lấy ra hai gói đồ ăn nhiệt lượng cao đưa cho Triệu Khách và Vương Ma Tử.

“Không gian trong sách tem của ta không nhiều, chỉ mang theo hai thùng này, hiện tại cũng không còn bao nhiêu.”

Vương Ma Tử nhận lấy đồ ăn nhiệt lượng cao, không khỏi tò mò nói: “Ta thấy sách tem của ngươi ít nhất đạt tới năm trang đi, còn chưa đủ??”

Ít nhất năng lực của Camilleri đạt đến tam giai, số trang trong sách tem cũng phải được năm trang, bỏ qua con tem, đạo cụ cùng một số thứ chiếm ô, ít nhất có thể để trống hơn phân nửa.

Chỗ này đủ để một người đưa thư hệ cận chiến dự trữ khẩu phần lương thực cho sáu tháng, Camilleri lại còn ngại không đủ??

“Đương nhiên! Nữ hài tử có rất nhiều đồ, nước hoa, đồ trang điểm, đồ tẩy trang, mỹ phẩm dưỡng da, trang sức, quần áo, túi, giày, tất chân…”

Camilleri giơ đầu ngón tay cẩn thận tính toán với Vương Ma Tử, Triệu Khách và Vương Ma Tử nghe đến đau cả đầu.

Bọn họ nhìn nhau, ăn ý ngậm miệng lại, nhét đồ ăn nhiệt lượng cao trên tay vào trong miệng.

Tuyệt đối không nên dùng suy nghĩ của nam nhân để tìm hiểu suy nghĩ của nữ nhân.

Đồ ăn nhiệt lượng cao khô cứng, đừng nói Triệu Khách, ngay cả Vương Ma Tử cũng cảm thấy khó ăn.

Ngoại trừ vị ngọt ngấy thì không còn mùi vị gì khác nữa, cảm giác không khác gì mẩu thủy tinh.

“Nghĩ cách đi, cũng không thể bị nhốt ở chỗ này mãi.”

Ánh mắt Vương Ma Tử nhìn về phía một tòa phù đảo thật lớn ở đằng xa, từ xa chỉ thấy gốc cây xanh to lớn che trời, vừa nghĩ đến trên phù đảo có thể có gà rừng, vịt hoang gì đó, hắn ta không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Triệu Khách không nói chuyện, trên thực tế hắn cũng đang suy nghĩ rốt cuộc nên làm gì.

Bình Luận (0)
Comment