Nhưng dù là như thế vẫn không thể coi thường, vì vậy Triệu Khách cũng không lo lắng vấn đề an toàn của Gia Ngọc.
Tòa phù đảo này chỉ lớn như vậy, Gia Ngọc có thể chạy đến nơi nào đây?
Triệu Khách và Vương Ma Tử tìm một vòng, ngoại trừ đường hầm mà bọn họ tiến vào, đã kiểm tra cả tòa phù đảo này một lượt.
“Chẳng lẽ nàng rơi xuống?”
Triệu Khách nhíu mày đi đến rìa tòa phù đảo, thò đầu ra nhìn chằm chằm biển mây phía dưới.
Đúng vào lúc này, lỗ tai Triệu Khách khẽ động đậy, một cơn gió lạnh thổi đến, trong tiếng gió như mang theo một tràng tiếng gọi ầm ĩ quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên.
“Gia Ngọc!”
Nghe được tiếng gọi ngạc nhiên của Triệu Khách, Camilleri cũng không quan tâm việc sợ độ cao, bước nhanh về phía trước, không khỏi hoảng sợ nói: “Sao lại ở đây?”
Vương Ma Tử đi theo xem xét, vẻ mặt cũng ngạc nhiên giống như Triệu Khách, trong lòng còn sinh ra sự nghi ngờ.
Nếu nói Gia Ngọc bị rơi xuống, rơi vào tòa phù đảo nào đó ở phía dưới, Triệu Khách cũng không cảm thấy bất ngờ như thế.
Nhưng vấn đề là Gia Ngọc lại ở phía trên bọn họ, hơn nữa là một tòa phù đảo cỡ lớn cách ngàn mét.
Khoảng cách như vậy, trừ khi có một loại năng lực phi hành nào đó, nếu không năng lực loại thuấn di bình thường cũng không thể đạt đến khoảng cách xa như vậy.
Sao Gia Ngọc lại xuất hiện ở chỗ này?
“Nàng có năng lực phi hành?” Ánh mắt Vương Ma Tử nhìn về phía Camilleri.
Nhưng Camilleri lắc đầu tỏ vẻ không rõ, giống như Triệu Khách đã nói trước đó, ngay cả bản thân Gia Ngọc cũng không rõ năng lực của mình, sao Camilleri có thể biết được.
“Đợi chút, các ngươi xem đằng sau nàng là cái gì??”
Lúc này Triệu Khách chợt thấy sau lưng Gia Ngọc như có thứ gì đó, sau khi nghe Triệu Khách nói vậy, Camilleri lập tức căng thẳng, nhưng ba người cẩn thận nhìn, lại thấy sau lưng Gia Ngọc hình như là… Con thỏ?
Một con thỏ trắng lớn, kích cỡ lại còn cao hơn Gia Ngọc một đoạn, nếu không phải đôi tai kia rất dài, Triệu Khách cũng suýt nghi ngờ đó là một con chuột túi.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Gia Ngọc hình như cũng không e ngại con thỏ này, hơn nữa con thỏ cũng không có ý công kích Gia Ngọc, chỉ đơn thuần cảm thấy tò mò với Gia Ngọc mà thôi.
“Ực!”
Nhìn con thỏ, bụng Vương Ma Tử lại bắt đầu đánh trống, trong ấn tượng lần trước mình ăn thịt là món thịt thỏ kho tàu ở trong Sư tử lâu Quỷ thị, cảm giác đó…
Vừa nghĩ đến cảm giác thịt thỏ đặc biệt dai ngon, Vương Ma Tử cũng không nhịn được chảy nước miếng, trong đầu toàn là thịt thỏ kho tàu.
Đừng nói đến Vương Ma Tử, cũng đã rất lâu rồi Triệu Khách không được ăn món gì ngon.
Rõ ràng hắn là một đầu bếp, lại sa sút đến mức độ chịu đói, nghĩ thôi cũng khiến Triệu Khách đỏ mặt.
Lúc này, Triệu Khách nhìn chằm chằm con thỏ trắng to sau lưng Gia Ngọc, trong đầu đã bắt đầu không nhịn được tính toán, đùi thỏ béo khỏe như thế nên chiên hay nướng, đầu thỏ to như vậy làm thành đầu thỏ tê cay chắc chắn hương vị rất ngon.
“Hình như Gia Ngọc đang nói gì đó.”
Camilleri chỉ vào Gia Ngọc, khoảng cách quá xa gần một ngàn mét, hoàn toàn là tình huống giữa mặt đất và bầu trời.
Không khí mỏng manh, tốc độ gió lại mạnh, nếu không phải bọn họ đứng ở vị trí đầu gió, e rằng vừa rồi Triệu Khách cũng không nghe được tiếng gọi ầm ĩ của Gia Ngọc.
Nhưng muốn nghe rõ ràng cũng không dễ.
Triệu Khách kích hoạt Cao ngạo cẩn thận lắng nghe, loáng thoáng nghe thấy Gia Ngọc đang kêu bọt khí gì đó.
Nhưng thật sự quá xa, hắn cũng không nghe rõ ràng.
“Dường như đang nói bọt khí gì đó.”
Tình huống của Vương Ma Tử không khác gì Triệu Khách, nghe vậy nhìn sang hai bên, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Đúng rồi, có thể nàng đang nói cái kia!”
Chỉ thấy Vương Ma Tử nói xong lại nhanh chóng tìm kiếm xung quanh.
Vừa rồi hắn ta bò lên chỗ khá cao, cho nên mơ hồ thấy được một số đồ vật kỳ quái nhưng không để ý đến.
Lúc này được Gia Ngọc nhắc nhở, Vương Ma Tử lập tức nhận ra, có lẽ thứ mà mình vừa nhìn thấy là bọt khí trong miệng Gia Ngọc.
Vương Ma Tử tìm kiếm xung quanh một vòng, quả nhiên thấy được cái gọi là bọt khí mà Gia Ngọc đã nói, so với nói là bọt khí, không bằng nói là một số cầu mây nhỏ trôi nổi ở giữa không trung.
Nhưng nhìn kỹ, bên trong cầu mây di chuyển từ từ lại không ngừng tràn ra một số bọt khí.
“Cái này?”
Triệu Khách thử dùng Nhiếp nguyên thủ bắt một đoàn cầu mây đến gần cẩn thận quan sát, trông dáng vẻ của cầu mây cũng không lớn, nhưng khoảng hai ba người bò lên cũng không có vấn đề.
Không ngừng có bọt khí tràn ra ở dưới đám mây, Triệu Khách đưa tay sờ mó một vòng không nhịn được nhíu mày, cảm giác rất chắc chắn, lúc bóp cũng không có cảm giác mềm mại như trong tưởng tượng, ngược lại có cảm xúc đặc biệt như đang bóp một nắm muối ăn.
“Chẳng lẽ Gia Ngọc ngồi cái này bay lên?”
Camilleri muốn đến gần nhưng nàng hơi sợ hãi, vẫn đứng ở sau lưng Triệu Khách, không dám tùy tiện đến gần rìa phù đảo.
“Ta thử một chút!”
Hôm nay Vương Ma Tử lại rất chủ động, cũng không sợ đám mây hình tròn này có chịu được mình hay không, lại nhảy thẳng lên trên, lăn lộn ở bên trên một vòng.
Quả nhiên cầu mây chẳng những không tản ra, ngược lại vững vàng đỡ Vương Ma Tử lên.