Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1829 - Chương 1829 - Cầu Mây (2)

Chương 1829 - Cầu mây (2)
Chương 1829 - Cầu mây (2)

Thấy thế, Vương Ma Tử không kiềm được sự vui mừng ở trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm con thỏ trắng to lớn sau lưng Gia Ngọc ở đằng xa, trong mắt tỏa ra ánh sáng xanh.

“Quá tốt!”

Ở đằng xa, Gia Ngọc thấy đám người Triệu Khách bắt đầu lên cầu mây, tay nhỏ nắm chặt lông thỏ trắng ở bên cạnh, đặc biệt hưng phấn.

Dường như cảm nhận được điều gì đó, con thỏ trắng to lớn bên cạnh Gia Ngọc đột nhiên rụt cổ lại, không nhịn được lùi lại hai bước, nhưng không tránh thoát tay nhỏ của Gia Ngọc.

Thấy thế, Gia Ngọc vội vàng trấn an nó: “Tiểu Bạch, ngươi đừng sợ, tỷ tỷ là người tốt.”

Sau khi khẽ khàng an ủi, dường như thỏ trắng cũng không có cách nào tránh khỏi tay Gia Ngọc, dần yên tĩnh lại.

“Hắc hắc, cảm giác cũng không tệ lắm, rất rắn chắc, lên đi!”

Vương Ma Tử ngồi ở bên trên cầu mây, sau khi thử nhảy hai cái cảm giác vẫn đặc biệt rắn chắc, hắn ta vẫy tay ra hiệu Triệu Khách và Camilleri nhanh ngồi lên, hắn ta đã không kịp chờ đợi nữa.

Triệu Khách quay đầu nhìn thoáng qua Camilleri, phát hiện dù Camilleri đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc đến gần rìa đảo đôi chân vẫn không ngừng run lên.

Đừng nói bò lên cầu mây, dù có leo lên, Triệu Khách đoán sau khi bay lên Camilleri có thể ngồi vững vàng hay không cũng là vấn đề.

“Cho ngươi!”

Triệu Khách lấy ra một tấm vải từ trong Không gian giới chỉ, ném cho Camilleri: “Bịt mắt vào, ta cõng ngươi.”

Camilleri hơi đỏ mặt, giọng điệu của Triệu Khách đầy ghét bỏ nghe như đang mang theo một gánh nặng, nhưng rõ ràng thực lực của mình phải mạnh nhất trong nhóm mới đúng.

Tuy không tình nguyện, nhưng Camilleri do dự một chút vẫn che kín đôi mắt.

Triệu Khách đưa tay cõng Camilleri lên, hắn hơi nhíu mày lại, trong đầu không khỏi nghĩ đến hình ảnh hai quả bóng bị ép đến biến dạng.

Hai tay nâng lên, Triệu Khách có thể rõ ràng cảm nhận được quả táo nhỏ hơi nhô ra giữa hai quả bóng, cảm giác như đang ma sát trên sống lưng của hắn.

Tin tưởng Camilleri sẽ có cảm giác càng mạnh hơn, trong lòng thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám buông tay.

“Giữ chặt!”

Triệu Khách có thể hiểu được sự bối rối của Camilleri, nhếch miệng cười nhảy lên cầu mây.

Đồng thời mở ra Nhiếp nguyên thủ di chuyển cầu mây, sau một cảm giác mất trọng lượng rất nhỏ, cầu mây lại không hề tốn sức nâng ba người lên nhanh chóng bay đi.

Ngoại trừ cảm giác hơi lạnh buốt khi gió thổi vào mặt, Triệu Khách lại cảm giác rất thoải mái.

Về phần cơn gió lạnh này, đã tốt hơn cơn gió lạnh thấu xương ở trong U Minh rất nhiều.

Cầu mây trôi nổi rất nhanh, Triệu Khách chú ý phong cách kiến trúc trên phù đảo gần như đủ hết.

Một cái đình hai tầng phong cách giống với thời nhà Đường chỉ còn lại một nửa, đứng thẳng trên phù đào như một miếng bánh kem bị cắt ra.

Vết cắt gọn gàng không khỏi khiến Triệu Khách và Vương Ma Tử nhướn mày, ngoại trừ cái đó ra còn có rất nhiều vật kỳ lạ, nhưng phần lớn đều đã bị tổn hại.

Thậm chí hắn thấy được một giáo đường phong cách Trung Âu trên một tòa phù đảo, chỉ là nhìn từ xa thấy tòa giáo đường đã đổ nát không chịu nổi, cũng không biết bên trong giáo đường còn giữ lại di tích gì không.

“Rốt cuộc đây là nơi nào? Ma Tử, ngươi từng nghe nói về nơi này chưa??”

“Không, trong thần bí chi địa có rất nhiều loai tình huống, ngươi vào một trăm lần cũng chưa chắc gặp được thứ giống nhau.

Thậm chí Vương Ma Tử còn sử dụng câu nói kinh điển trong Forest Gump: “Nơi này như một hộp chocolate, ngươi vĩnh viễn không biết miếng tiếp theo có hương vị gì.”

Triệu Khách nhìn xung quanh, trêu chọc: “Ta cảm giác nơi này càng giống… Đống rác!”

“Ha ha, cũng đúng, quan tâm nó là nơi nào, chúng ta phải nghĩ cách tiến vào biên giới của thần bí chi địa, nhiệm vụ sẽ hoàn thành.”

“Nhiệm vụ??”

Triệu Khách nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Vương Ma Tử.

Dường như Vương Ma Tử cũng nhận ra mình nói lỡ lời, nhưng hắn ta là tên xảo quyệt không giải thích, mà mặt không đỏ tim không đập quay đầu nhìn Triệu Khách.

“Đúng vậy, hiện tại chúng ta là châu chấu trên một sợi dây thừng, ngươi hoàn thành nhiệm vụ, không phải ta cũng cần hoàn thành nhiệm vụ sao? Nói cho ngươi biết, lần này ta đều bị ngươi liên lụy.”

Triệu Khách nghe vậy cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Lúc đang nói chuyện, khoảng cách giữa ba người và tòa phù đảo mà Gia Ngọc đang đứng càng ngày càng gần, nhìn khoảng cách đã khá gần, Vương Ma Tử thả người nhảy một cái, thân thể vững vàng rơi vào trên phù đảo.

Triệu Khách theo sát phía sau, nhưng sau khi rơi xuống đất cũng không vững vàng như Vương Ma Tử, thân thể lại lảo đảo mấy cái.

Cảm nhận được cảm giác va chạm như sóng lớn dao động sau lưng, Triệu Khách nhếch miệng cười, vỗ mông Camilleri: “Xuống đi, đến rồi!”

Đoạn đường này Triệu Khách cũng có thể cảm nhận được thân thể Camilleri căng cứng như một sợi dây cung, cũng không dám thở mạnh.

Lúc này bước xuống lại cẩn thận kiễng chân một cái, sau khi đứng vững vàng trên mặt đất mới dám buông Triệu Khách ra.

Nhưng sau khi tháo bịt mắt, khuôn mặt Camilleri lại càng đỏ hơn, chỉ thấy trên phần lưng áo của Triệu Khách có thể hai đám mồ hôi tròn tròn.

Vương Ma Tử vô cùng hèn hạ, lại chạy đến sau lưng Triệu Khách đưa tay so sánh, đôi mắt đã híp lại thành một cái khe, chẹp miệng nói: “Thật to lớn!”

“Ta… Ta đi thay quần áo!”

Bình Luận (0)
Comment