Camilleri đỏ mặt, biết không thể mặc bộ quần áo bó này nữa, bước nhanh về phía trước túm lấy cánh tay Gia Ngọc, kéo nàng đi vào rừng cây ở đằng xa.
Hình như nàng cũng định thay bộ quần áo khác cho Gia Ngọc.
Nhìn Gia Ngọc bị Camilleri lôi kéo đi về phía trước, con thỏ trắng lớn đằng sau như muốn đi theo.
Nhưng con thỏ trắng còn chưa kịp có hành động gì, đột nhiên bị một bàn tay lớn nắm chặt lỗ tại, quay đầu nhìn lại thấy một đôi mắt hiện ra ánh sáng xanh đang nhìn chằm chằm vào nó, lập tức có một sự sợ hãi không tên bao phủ trong lòng thỏ trắng.
Trong rừng rậm âm u tràn ngập một luồng hơi nước thật dày, nhanh chóng kết thành một tầng sương mỏng trên lá rừng.
Tịch mịch, trống trải, không có một tia sinh khí, càng giống một thế giới ngăn cách.
“Ô, ô, ô…”
Đột nhiên một tiếng khóc tan nát cõi lòng quang quẩn trong núi rừng, tiếng khóc kỳ ảo không phân biệt được là truyền đến từ phương nào, như xa như gần, nghe khiến toàn thân người ta run rẩy.
Tình cảnh càng quái quỷ hơn là, sau tiếng khóc lại là một tràng tiếng cười gian khiến da đầu người ta tê dại.
Tiếng cười trầm thấp bén nhọn thay cho tiếng khóc vừa rồi quanh quẩn trong núi rừng, lại khiến người ta cảm thấy rùng mình.
“Khà khà khà khà!”
Trước đống lửa, trên tay Vương Ma Tử cầm thịt thỏ đã nướng chín, hận không thể gặm cả xương cốt thành cặn bã.
Hắn ta vừa ăn vừa nhìn chằm chằm chân thỏ nướng tỏa sáng bóng loáng trên giá nướng bên cạnh, chỉ thấy đùi thỏ to mập bị ngọn lửa hun sấy, bên ngoài đã bao trùm một tầng đỏ thẫm.
Hương thơm thịt nướng tràn ra theo cái lỗ rách ra trên hai bên cơ chân, bên trong còn có mùi trái cây đặc biệt.
Thịt thỏ không thể so với thịt động vật khác, mỡ khá ít, chỉ có đùi thỏ và thịt lưng thỏ là tươi non ngon miệng nhất.
Đưa tay xé một cái, chỉ thấy thịt nướng chín bị xé ra rất dễ dàng, Triệu Khách cho vào trong miệng cẩn thận nhai nuốt thưởng thức, không khỏi thoáng thấy khó chịu.
Không phải khó chịu vì mùi vị, mà là sớm biết có thịt thỏ cực phẩm như thế, hắn nên mang theo một số gia vị, đặc biệt là mang theo một thùng dầu tốt nhất.
Dù sao thịt thỏ ít mỡ, cần nhiều dầu, nhiều nguyên liệu mới có thể làm được một nồi thịt thỏ om ớt.
Đặc biệt là thịt ở phần eo thỏ, đúng là món ngon cực phẩm nhất.
Lại phối hợp với đầu thỏ tê cay, hương vị đó, hắc hắc, Triệu Khách cũng không nhịn được cảm thấy thèm ăn.
“Ô ô… Tiểu Bạch… Ngươi chết thảm quá!”
So với Triệu Khách và Vương Ma Tử đã ăn đến quên cả trời đất, Gia Ngọc ngồi bên kia lại khóc thành người nước mắt.
Đúng là tan nát cõi lòng, khóc như hoa lê dính mưa.
Lần đầu tiên nàng rời khỏi ngôi mộ âm u kinh khủng kia thấy được thỏ trắng nhỏ đáng yêu hoạt bạt như thế, chỉ trong chốc lát thay quần áo đã bị hai tên ác ma phát rồ là Triệu Khách và Vương Ma Tử đưa lên giá nướng.
Nhưng dường như Gia Ngọc rất e ngại con mắt ở trước ngực Triệu Khách, cho dù khóc đến sắp không thở nổi cũng không dám ra tay với Triệu Khách nữa.
Dường như đã khóc mệt, nàng lau nước mắt trên mặt, cầm hai cái đùi thỏ trên tay mới thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Nhưng sau khi nghe thấy Triệu Khách ngồi bên cạnh còn muốn làm món đầu thỏ tê cay, khuôn mặt nhỏ của Gia Ngọc lại xụ xuống, ở trong mắt nàng, Triệu Khách đã là một tên đại ma đầu thập ác bất xá.
Cho dù là vậy, thịt thỏ trải qua sự chế biến của Triệu Khách vẫn có hương vị rung động lòng người, ngay cả Camilleri cũng vô thức ăn rất nhiều.
Một đoàn người ăn uống no đủ, sau cùng con thỏ cao cỡ nửa người chỉ còn lại một đống xương.
Những miếng thịt cực phẩm còn lại đều bị Triệu Khách dùng lá cây bọc lại, ném vào Không gian giới chỉ, tính toán đợi đến khi trở về lại làm thêm một mâm thỏ cực phẩm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một con thỏ đã lớn như thế, những động vật khác ở nơi này sẽ lớn đến mức nào??
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Triệu Khách lấy ra ngọc bài chỉ dẫn từ trong Không gian giới chỉ, sau khi so sánh hai bên một chút, phát hiện phương hướng của ngọc bài chỉ dẫn vẫn là đi lên.
“Có lẽ con đường rời khỏi nơi này nằm ở một cái phù đảo nào đó phía bên trên, chúng ta cố gắng một chút, mau rời khỏi nơi đây.”
Đối với đề nghị của Triệu Khách, đương nhiên Camilleri và Vương Ma Tử sẽ không phản đối.
Đặc biệt là Camilleri, nàng trốn tránh đám người đưa thư cũng vì tính đặc thù của Gia Ngọc, Gia Ngọc không phải người bình thường, nói một cách nghiêm khắc nàng cũng là chủ nhân của mộ cổ thần bí, là món đồ thần bí nhất.
Chỉ là đoạt vận khí thiên địa, nhận long thai trọng sinh cũng đủ khiến bao nhiêu người điên cuồng.
Cũng như phát hiện một bộ xác cổ thần bí còn sống, một khi bị người ta phát hiện chắc chắn sẽ gây ra sự chấn động cực lớn.
Thậm chí lần chấn động này đủ để gây ra một trận tranh đoạt máu tanh trước nay chưa từng có.
Nàng có thể hợp tác với Triệu Khách và Vương Ma Tử, cũng vì hai người này không có bất kỳ suy nghĩ gì với Gia Ngọc.
Cho dù biết tính đặc thù của Gia Ngọc, dường như hai người Triệu Khách và Vương Ma Tử cũng không chú ý quá nhiều, chỉ để ý làm sao rời khỏi nơi này.
Dường như hai người còn sốt ruột hơn cả nàng.