Tuy thấy rất kỳ quái với hành động của hai người nhưng Camilleri lại rất hài lòng với điều này.
“Tỷ tỷ.” Nhưng lúc này, Gia Ngọc đột nhiên gọi Camilleri.
Camilleri tưởng Gia Ngọc còn đau lòng vì việc con thỏ kia, ngồi xổm xuống an ủi: “Tiểu Ngọc, sau khi chúng ta trở về, ta sẽ nuôi một đàn thỏ cho ngươi, có được không.”
Gia Ngọc lắc đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua rừng cây cách đó không xa, khẽ nói: “Bên kia có người.”
Dù Gia Ngọc đã nói rất nhỏ nhưng Triệu Khách và Vương Ma Tử đứng ngay bên cạnh, sắc mặt hai người cứng đờ, thân thể không hề có hành động gì, thậm chí còn cố ý giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng ánh mắt nhìn thoáng qua lại không tự chủ được nhìn về phía rừng cây kia.
Mặc dù hai người không có năng lực, nhưng dù là thính giác hay cảm giác đều chưa chắc đã kém hơn người đưa thư hạ cấp, thậm chí còn mạnh hơn người đưa thư hạ cấp rất nhiều.
Nếu thật sự có người trốn trong bụi cỏ, hai người không thể không phát hiện, hơn nữa bên cạnh còn có một người thực lực mạnh như Camilleri.
Nhưng đám người Triệu Khách lại không dám khinh thường, nếu lời nói của Gia Ngọc là thật, vậy có nghĩa thực lực của đối phương chưa chắc đã thấp hơn bọn họ.
Tỏ vẻ không có chuyện gì đi về phía trước, Triệu Khách còn cố ý quay đầu, đưa tay thúc giục Camilleri: “Đi đi, đừng lo lắng.”
Ánh mắt Camilleri nhìn thoáng qua hướng mà Triệu Khách chỉ, lông mày cau chặt nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lôi kéo Gia Ngọc, tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ thấy lúc ba ngón tay Triệu Khách dần cong lại, ánh mắt Camilleri lạnh lẽo, đầu ngón tay gẩy mạnh vào trong không khí, một chiếc đàn gió xuất hiện trước mặt Camilleri, trong nháy mắt đầu ngón tay gảy dây đàn, một luồng sóng âm có thể nhìn bằng mắt thường như mũi tên nhọn đâm về phía rừng cây mà Gia Ngọc chỉ.
Mũi tên như điện.
Một bóng đen trong bụi cỏ không đợi mũi tên đến gần, nhanh chóng nhảy ra khỏi bụi cỏ, khéo léo như một con khỉ, lại một tay đón lấy mũi tên.
Hắn ta lại dễ như trở bàn tay cầm mũi tên ở trong tay.
Thế nhưng, Camilleri cũng không phải người đưa thư hệ âm bình thường, có thể đi đến một bước này, sự nhận biết với âm công đã vượt qua người thường.
Có tiếng không hình, có hình mà không có dấu vết.
Nhìn như chỉ là một mũi tên, lại không ngờ mũi tên là cách che mắt, sát chiêu chân chính ẩn giấu ở dưới mũi tên.
“Ầm!” Trong nháy mắt bàn tay kia đụng vào mũi tên như nước mắt Rupert chạm đến cái đuôi, trong nháy mắt vỡ nát rơi xuống.
Ngay sau đó lại nghe một tràng tiếng động bén nhọn túc sát tràn ra từ trong mũi tên nát bấy, hình thành sóng âm khủng bố, nơi bị bao trùm, không khí, cây cỏ, núi đá đều vặn vẹo vỡ nát.
Sát chiêu kinh khủng, khoảng cách lại gần như thế, muốn tránh cũng không kịp.
Chỉ thấy bóng đen dùng tốc độ thần kỳ xoay trái né phải, thân thể như một con cá khéo léo chẳng những không bị thương trong sóng âm, ngược lại dựa vào sóng âm nhanh chóng lao tới Camilleri.
Bàn tay dính đầy bùn đen mở ra, chỉ thấy trong bóng đen có một đôi mắt bỉ ổi nhìn chằm chằm trước ngực Camilleri vồ một cái.
Dường như Camilleri không dự đoán được có người sẽ dùng cách cổ quái như vậy để đón lấy một kích tất sát của mình, ngược lại còn xông đến bên cạnh, hơn nữa vừa ra tay đã hạ lưu hèn hạ như thế.
Trong lúc vội vã hơi không kịp trở tay, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, một đường kiếm mang màu vàng lóe lên từ trong bóng tối.
Bóng đen thấy kiếm mang chỉ cười khẩy, để lộ ra một hàm răng vàng khè, nghiêng người như quỷ mị tránh một chút.
Nhưng vừa né tránh kiếm mang, một luồng ý lạnh khó mà hình dung xông lên từ trên sống lưng.
“Chỉ chờ ngươi!” Một vòng sát cơ lãnh khốc lóe lên rồi biến mất trong mắt Triệu Khách, theo đó trong lòng Triệu Khách cũng nổi lên sát cơ.
Vốn dĩ đã né tránh Vô Tướng kiếm kinh, thân kiếm lại như mãng như rắn cuốn một cái, đâm ngược vào huyệt thái dương của bóng đen.
Cùng lúc đó, theo một cơn gió mạnh bá đạo, đã thấy Vương Ma Tử nhảy ra sau lưng Camilleri.
“Hổ đầu pháo!”
Sắc mặt bóng đen thay đổi, đôi mắt dài nhỏ trên khuôn mặt dính đầy nước bùn đã không còn vẻ nhẹ nhõm cao ngạo vừa rồi, trong nháy mắt đã trở nên cẩn thận.
Tay trái là quyền, tay phải hóa chưởng, đón lấy kiếm mang và nắm đấm ngang nhiên đánh trả.
“Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, bóng đen nhảy lên cuốn ra bùn đất đầy trời.
Triệu Khách mơ hồ ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt ở trong không khí: “Bị thương!”
Lúc này bùn đất tản ra, mơ hồ có thể thấy được một cái đầu rơi trên mặt đất.
Điều này khiến trong lòng Triệu Khách vui vẻ, nhưng còn chưa chờ hắn kịp vui mừng, bên tai đã vang lên một tiếng xé gió, chỉ nghe tiếng Vương Ma Tử truyền ra từ trong bùn đất: “Cẩn thận!”
“Không ổn!”
Đồng tử Triệu Khách co rụt lại, mơ hồ cảm nhận được một bóng dáng đầy vũng bùn ở sau lưng, lại đang áp sát vào trên lưng hắn.
Một tiếng thở dài yếu ớt như không có, lại như tử thần nhe răng cười khiến cả người Triệu Khách lạnh băng.
Cao thủ hàng đầu, hơn nữa thực lực vượt qua dự đoán của bọn họ rất nhiều.
Trong lúc nguy cấp, ngón tay Triệu Khách kết xuất ra Kim cương ấn, thôi động Phật lực trong cơ thể muốn kích phát Bát tự chân ngôn!