Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1832 - Chương 1832 - Âu Dương Xu

Chương 1832 - Âu Dương Xu
Chương 1832 - Âu Dương Xu

Nhưng vừa kết ấn ký, chỉ thấy bóng đen sau lưng đã xoay tay sờ mó, không sai lệch chộp vào điểm yếu hại ở đũng quần Triệu Khách.

“Còn hành động nữa bóp nát trứng ngươi!”

Chiêu này của đối phương thật sự lưu manh đến cùng cực, liều mạng giống như cái lưỡi dài của Ải Cước Hổ.

Thân thể Triệu Khách cứng đờ, trực tiếp bị bắt lấy điểm yếu hại, không chỉ dưới hông, tay còn lại của đối phương còn chộp vào cổ họng của Triệu Khách, tay trên tay dưới đều nguy hiểm đến tính mạng, đối phương muốn giết muốn phế hoàn toàn là một suy nghĩ trong đầu.

“Phi, lão gia hỏa, nêu ngươi có gan đừng giở trò, hai chúng ta làm một trận đao thật súng thật, giả vờ lão sói vẫy đuôi cái gì.”

Bụi bặm trước mặt rơi xuống, Vương Ma Tử chỉ còn lại một cái đầu trần trụi trên mặt đất, thân thể lại bị chôn dưới đất.

Hắn ta nhìn chằm chằm bóng dáng sau lưng Triệu Khách, vẻ mặt không phục mở miệng nói.

Bóng đen sau lưng Triệu Khách lau đi nước bùn trên mặt, mũi ưng cao thẳng, mày rậm mắt to, nhưng cũng giống như Vương Ma Tử đã nói, tuổi tác người này ít nhất đã chừng năm mươi.

Nghe giọng nói đầy khiêu khích của Vương Ma Tử, đối phương chỉ nhếch miệng cười một tiếng: “Ngươi cũng không tệ, chỉ là tuổi tác quá lớn.”

Nói xong liếc mắt nhìn qua, đôi mắt nhìn chằm chằm Gia Ngọc, ánh mắt kia giống như Triệu Khách và Vương Ma Tử nhìn chằm chằm con thỏ trắng.

Đầu lưỡi thô đỏ liếm khóe miệng, đôi mắt bắn ra tia sáng xanh.

Cả người Gia Ngọc run lên bần bật, túm chặt quần áo Camilleri trốn ở sau lưng.

“Này, nàng chỉ là một hài tử, ngươi muốn làm gì cứ tìm ta!”

Thấy vẻ mặt nam nhân này đầy bỉ ổi, trong lòng Camilleri không khỏi cảm thấy gai lạnh.

Không biết người thần bí này có thân phận gì, nhưng thực lực cao đến lạ kỳ, Âm sát chi tiễn của mình lại không thể đâm rách góc áo của đối phương.

Còn Triệu Khách và Vương Ma Tử, trong nháy mắt một người bị chôn dưới đất, một người thì bị túm chặt điểm yếu hại.

Nếu thật sự muốn ra tay với Gia Ngọc, nàng chưa chắc bảo vệ được.

Trong lòng Camilleri nóng như lửa đốt, nàng cũng có mấy món đạo cụ nhưng chưa chắc đã có tác dụng với đối phương.

Điều rắc rối nhất là, cho dù có tác dụng trong thời gian ngắn ngủi, nàng cũng không có đường để chạy.

Xung quanh đều là phù đảo, chỉ cần nàng đến gần rìa đảo chân đã mềm nhũn, không có chút sức lực nào, sao có thể dẫn Gia Ngọc rời đi.

Nghe được lời nói của Camilleri, ánh mắt đối phương tỉ mỉ quan sát trước ngực Camilleri, chẹp miệng: “Ha ha, chẳng trách tiểu nha đầu kia trắng trắng mềm mềm như vậy, vị nhũ mẫu này cũng đủ lượng.”

“Rốt cuộc các hạ muốn làm gì, cần gì che giấu.”

Triệu Khách bị bắt lấy điểm yếu hại, thân thể hơi động đậy, cảm giác đau đớn đến tận tim khiến trán Triệu Khách đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng đối phương chỉ cầm chứ không giết, hiển nhiên mục đích không chỉ đơn thuần săn giết bọn họ.

Nếu không, với cục diện hiện tại cần gì nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp ra tay là được, dựa vào thực lực của đối phương muốn giết bọn họ cũng dễ như trở bàn tay.

“Các ngươi ăn thỏ do ta nuôi, còn hỏi ta đang làm gì, bồi thường tiền!”

“Đánh rắm, chỉ mẹ nó một con thỏ hoang, sao lại biến thành ngươi nuôi.”

Tuy Vương Ma Tử chỉ còn một cái đầu lộ ra ngoài, nhưng sau khi nghe đối phương nói vậy suýt nhảy lên từ trong đất.

Triệu Khách nhíu mày hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Việc có thể giải quyết bằng tiền vậy không còn gì tốt hơn, Triệu Khách nghĩ trong Không gian giới chỉ của hắn vẫn còn một ít tiền, chỉ sợ đối phương không muốn tiền.

Nghe được lời nói của Triệu Khách, hán tử trung niên lập tức híp mắt lại, buông bàn tay ở dưới ra: “Coi như tiểu tử ngươi biết điều, không nhiều, hai ba mỏ bạc Kim Sơn là tốt nhất, nếu có bảo vật hiếm lạ gì thì cũng có thể miễn cưỡng nhận lấy.”

Camilleri thay đổi sắc mặt, còn chưa nói chuyện đã nghe Vương Ma Tử ở bên kia mắng: “Con thỏ của ngươi là kim cương cũng không đáng cái giá này, đừng mẹ nó chém gió.”

Hán tử trung niên cười lạnh, tiện tay đẩy Triệu Khách ra, đưa tay ra tính toán: “Con thỏ này của ta ăn dược tài đỉnh cấp, uống linh tuyền trong núi, ta thường xuyên xoa bóp châm cứu cho nó, ta còn trông cậy nó sinh con đấy.”

Triệu Khách bị người trung niên đẩy ra hoạt động tay chân một chút, sau khi nghe hắn ta nói xong, trong lòng nặng nề, quả nhiên sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Đây cũng không phải công phu sư tử ngoạm, mà là mượn đề tài để nói chuyện của mình.

Nhưng sau khi nghe được câu nói cuối cùng của hán tử, Triệu Khách vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Nhưng chúng ta ăn thỏ đực.”

“Ầy…” Hán tử trung niên ngơ ngác.

Lại nghe Vương Ma Tử hô lên: “Không sai, chúng ta ăn thỏ đực, ngươi còn không phân biệt được đực cái, lại đi lừa gạt chúng ta.”

Đối mặt với lời chỉ trích của Vương Ma Tử, hán tử trung niên lại cười rộ lên: “Không sai, đúng là thỏ đực, nhưng con thỏ đực này của ta có thể sinh con nên mới quý giá.”

Lời này của hán tử trung niên rõ ràng là đang đùa giỡn, thỏ đực có thể sinh con? Vậy còn cần thỏ cái làm gì??

Nhưng không đợi Vương Ma Tử tranh luận điều gì, Triệu Khách khẽ lắc đầu ra hiệu hắn ta không cần tranh giành.

Nơi này, nắm đấm là thứ quyết định đạo lý, bọn họ không đánh lại đối phương, đối phương nói thế nào là thế đó.

Bình Luận (0)
Comment