Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1833 - Chương 1833 - Âu Dương Xu (2)

Chương 1833 - Âu Dương Xu (2)
Chương 1833 - Âu Dương Xu (2)

Lúc này, đối phương còn vui vẻ nói lý với ngươi, mặc dù là ngụy biện nhưng nếu tiếp trục tranh luận chọc đối phương tức giận, dứt khoát không nói lý nữa mà quyết đấu, đám người Triệu Khách cũng ăn không tiêu.

“Không có tiền?”

Thấy đám người Triệu Khách im lặng, đôi mắt hán tử trung niên khéo léo đảo quanh: “Không có tiền thì làm việc trả nợ cho ta, nếu không, hừ hừ!”

Lúc nói chuyện chỉ thấy hán tử trung niên vung vẩy nắm đấm của mình lên, dường như đang nói nếu không làm việc thì hắn ta sẽ dùng nắm đấm dạy ngươi làm việc.

“Làm bao lâu!” Triệu Khách tiếp tục vặn hỏi.

Hán tử trung niên suy nghĩ một chút, tiếp tục mở miệng nói: “Trước tiên làm mười năm tám năm rồi lại nói.”

Khóe miệng Triệu Khách giật một cái, mười năm tám năm, nếu hắn có thời gian này đã sớm lựa chọn đoạt long thai trọng sinh.

Nhưng người mạnh là nhất, Triệu Khách biết đối phương quyết tâm giữ bọn họ ở lại, hiện tại nói cái gì cũng vô ích.

Chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

“Không nói lời nào là đồng ý, đi thôi!”

Hán tử trung niên nói xong, vẫy tay ra hiệu đám người Triệu Khách đi theo, trước khi đi còn giậm chân một cái.

Vương Ma Tử bị chôn dưới đất chỉ cảm thấy phía dưới như có người đẩy, xoạt một cái nhảy ra từ trong đất như rút củ cải.

Sau khi ánh mắt quan sát khoảng cách giữa mình và hán tử trung niên, sắc mặt lập tức như gặp quỷ, sa sút hơn phân nửa.

Hắn ta cũng biết loại ám kình Cách sơn đả ngưu này, nhưng khoảng cách xa như vậy, đối phương lại chỉ đẩy mình ra chứ không tổn thương mình.

Sự chênh lệch trong phần vận dụng lực lượng này, đã nói rõ thực lực giữa hai bên chênh lệch bao xa.

Nghĩ tới đây, Vương Ma Tử không nhịn được đưa tay sờ trước ngực, trong lòng âm thầm cân nhắc nếu mình kích hoạt lá bùa này lên, khôi phục tám phần thực lực có thể thắng được đối phương hay không.

Nhưng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Vương Ma Tử đỏ mặt, cúi đầu đi theo sau lưng đám người Triệu Khách.

Một đoàn người theo hán tử trung niên đi vào sâu trong rừng, thật ra cũng không bao xa, dù sao diện tích của tòa phù đảo này cũng không đặc biệt lớn.

Một căn nhà cỏ xuất hiện trước mặt bọn họ, ngoại trừ nuôi nhốt chút dê bò, còn có mấy con ngỗng to.

Tòa nhà cỏ này không lớn, bên trong ngoại trừ một cái giường thì không có cái gì, trên cơ bản đây là tất cả gia sản của hán tử trung niên.

“Cho, đeo những thứ này lên!”

Hán tử trung niên đi thẳng vào trong nhà, lạch cạch leng keng lấy ra mấy thứ gì đó ném ở trước mặt Triệu Khách.

“Chúng ta làm việc cho ngươi, không phải tù phạm của ngươi!”

Triệu Khách nhìn thoáng qua những cái còng chân rơi tán loạn trên mặt đất, không nhịu được cau mày.

“Ôi, không đeo những thứ này lên, chẳng may các ngươi chạy mất thì làm sao bây giờ, nơi này có 3000 phù đảo, 600 động thiên, ta biết đi đâu tìm các ngươi, ngoại trừ tiểu nha đầu kia, các ngươi phải đeo hết lên!”

Lời nói của người trung niên khiến Vương Ma Tử nổi lỏng, nhưng nghĩ đến thực lực một chân vừa rồi của đối phương, dù trong lòng có giận cũng nguội lạnh một nửa.

“Đeo cái này vào thì chúng ta không chạy được sao?”

Camilleri cầm một cái còng chân ước lượng mất lần, phát hiện ngoại trừ còng chân hơi nặng cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa chỉ đeo một bên chân không ảnh hưởng đến hành động.

“Nói cho các ngươi biết, các ngươi phải nhớ cho kĩ, đeo bộ còng chân này thì các ngươi không lên được thang mây, nếu leo lên sẽ ngã chết, đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi.”

Hán tử trung niên cũng không có ý giấu bọn họ, còn đặc biệt nhấn mạnh một cái, cảnh cáo đám người Triệu Khách đừng có suy nghĩ gì.

Vương Ma Tử cầm một cái vụng trộm thử, phát hiện không biết cái còng chân này được làm bằng vật liệu gì, hắn ta kéo mạnh một cái, còng chân lại không biến dạng chút nào.

Nếu thật sự muốn lấy xuống, hoặc là dùng chìa khóa, hoặc chỉ có chém đứt chân mình.

“Nhưng chúng ta cũng không thể đợi ở chỗ này mười năm tám năm chứ, trong nhà chúng ta đều có việc gấp, nếu không… Ngươi thả chúng ta trước, giữ lại hai người ở đây với ngươi, đừng nói mười năm tám năm, dù ngươi có sinh con cũng không phải việc gì.”

Vương Ma Tử thấy cứng rắn không được đành phải mềm mỏng, đưa tay chỉ về phía Camilleri và Gia Ngọc, không chút do dự bán đứng hai người.

Ánh mắt Camilleri nặng nề, đang muốn nổi giận.

Hán tử trung niên này lại không mắc bẫy, chỉ Triệu Khách nói: “Ngươi cút cũng được nhưng tiểu tử này không thể đi, vừa rồi ta đã thèm đến chảy nước miếng, hắn phải ở lại làm đầu bếp cho ta.”

Vương Ma Tử nghe vậy hơi ngạc nhiên, nói thầm: “Ta mẹ nó tự trở về còn không bị làm thành thịt kho tàu sao!”

Người trung niên nói xong lại chỉ vào Camilleri.

“Vừa hay, ngươi giặt quần áo, hắn nấu cơm, tên này chẻ củi, nuôi bò, chăn dê cho ta.”

Cuối cùng ánh mắt lại nhìn về phía Gia Ngọc, đôi mắt hán tử trung niên bắn ra tia sáng vàng, cố hết sức để giọng nói chậm dần, khiến lời nói của mình hòa ái hơn chút.

Nhưng khuôn mặt của hắn ta thật sự quá đáng ghét, nhìn không chỉ không hài hòa ngược lại càng giống sói xám lớn dụ dỗ hài tử.

Gia Ngọc bị dọa sợ trốn ra sau lưng Camilleri.

Chỉ nghe hán tử trung niên chỉ vào Gia Ngọc, vui sướng hài lòng nói: “Tiểu nha đầu này rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, đi theo ta luyện công là được.”

Bình Luận (0)
Comment