Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1834 - Chương 1834 - Ngỗng Nướng

Chương 1834 - Ngỗng nướng
Chương 1834 - Ngỗng nướng

Ba người Triệu Khách ngạc nhiên, trong nháy mắt hiểu rõ lượn quanh một vòng đối phương lại coi trọng Gia Ngọc.

Ngay lúc ba người Triệu Khách đang khó xử, một tràng tiếng chiêng trống truyền đến từ phương xa, tiếng trống rung trời.

Nghe thấy tiếng chiêng trống này, ánh mắt hán tử trung niên nhìn chằm chằm về phía đông, trong ánh mắt đục ngầu lóe lên tia sáng lạnh: “Là cảnh la, thoạt nhìn có người xông vào Phù Vân thành.”

Nói xong, đám người Triệu Khách không kịp phản ứng, bóng dáng hán tử trung niên lấp lóe trước mặt bọn họ như quỷ mị, chờ đến khi bọn họ tỉnh táo lại mới phát hiện trên chân đã bị còng chân khóa lại.

“Các ngươi ở lại đây siêng năng làm việc, ta đi xem thử đã xảy ra chuyện gì.”

Hán tử trung niên nói xong xoay người dịch chuyển mấy cái, chẳng mấy chốc đã biến mất trước mặt đám người Triệu Khách, trước khi đi còn hét lên một câu với bốn người: “Nếu có người đến cứ báo tên tuổi của Âu Dương Xu ta.”

“Cứ đi như thế!”

Vương Ma Tử nhìn lên người đã không thấy bóng dáng, quay đầu nhìn về phía Triệu Khách: “Làm sao bây giờ, chúng ta không thể chờ ở đây chứ.”

Triệu Khách không để ý đến Vương Ma Tử, hoặc phải nói hắn cũng không biết nên làm gì với cục diện này.

Đánh thì đánh không lại, nhưng đối phương cũng không có ý muốn làm khó bọn họ, chỉ yêu cầu bọn họ ở lại.

Về phần mục đích…

Ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía Gia Ngọc bên cạnh.

Chỉ thấy Gia Ngọc đang ngửa đầu nhìn con ngỗng to trước mặt, kích cỡ của con ngỗng to lại còn cao hơn Vương Ma Tử gần nửa khúc.

Cánh ngỗng trắng nõn chiết xạ ra ánh sáng lộng lẫy dưới ánh mắt trời trông như kim loại, trên cái mỏ màu đỏ còn có mấy vết cào loại thú.

Camilleri đứng bên cạnh lo lắng sự an toàn của Gia Ngọc muốn đến gần, con ngỗng to đã quay phắt đầu lại, mở ra hai cái cánh to lớn với Camilleri, dáng vẻ như sẽ tấn công bất cứ lúc nào.

Vừa nhìn đã biết không phải loại hiền lành gì.

Mặc dù ngỗng là gia cầm, nhưng những loại ngỗng lớn thả rông này mà hung dữ lên, tuyệt đối là loại động vật khiến người ta hoảng sợ đến thay đổi sắc mặt, tin tưởng có rất nhiều hài tử thôn quê đã có kinh nghiệm bị ngỗng đuổi theo đầy đường.

Nhưng dường như con ngỗng to đặc biệt thân thiết với Gia Ngọc, mặc cho Gia Ngọc vuốt ve qua lại trên người mình, hoàn toàn không có ý tổn thương Gia Ngọc.

“Ngươi lớn như vậy, gọi ngươi là Đại Bạch được không!”

Gia Ngọc vuốt ve trên người con ngỗng to, con ngỗng to còn cố ý cúi xuống mặc cho Gia Ngọc vuốt ve, dáng vẻ còn đặc biệt hưởng thụ, khiến đám dê bò xung quanh vô cùng hâm mộ.

“Dường như nha đầu này có sự gần gũi bẩm sinh với tất cả động vật, chắc nguyên nhân là vì mượn long thai trọng sinh.”

Vương Ma Tử thấy thế không nhịn được hâm mộ.

Nếu Kiều Tam nói không sai, tiểu nha đầu này có thiên tư tuyệt đỉnh, cũng như trong phim ảnh đã nói, là loại tuyệt thế thiên tài đả thông hai mạch Nhâm Đốc.

Nếu gặp được lão khất cái gì đó, cho một bộ Hàng long thập bát chưởng đã đủ cứu thế giới.

“Ngoài sáng không được, chúng ta chơi trong tối, ta không tin hắn có thể giam chúng ta bao lâu.” Camilleri gọi ra sách tem, lấy ra một bình thủy tinh màu đen từ trong sách tem, không cần nghĩ cũng biết là kịch độc.

Nhưng Triệu Khách thấy thế lại cười lạnh, không giải thích điều gì với Camilleri, hắn ngồi trên tảng đá bên cạnh lấy ra tẩu thuốc từ trong Không gian giới chỉ.

Hắn chỉ cảm thấy buồn cười với cái gọi là kế hoạch của Camilleri, loại thực lực cao thủ của đối phương, nếu còn không đoán được có bị bỏ độc hay không, sao có thể sống đến bây giờ.

Hơn nữa, vừa rồi hắn từ lời nói của Âu Dương Xu biết được, nơi này còn có một tòa Phù Vân thành.

Đã có tòa thành, chắc chắn thế giới này vẫn còn thế lực và cao thủ, không làm rõ ràng những tin tức này, e rằng bọn họ vừa rời đi, ngay sau đó đã rơi vào sự phục kích của thế lực khác.

Cho đến lúc đó, đối phương có nói lý với bọn họ như Âu Dương Xu hay không, điều này cũng không biết được.

“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể bị nhốt ở chỗ này, đi theo học tập mười năm tám năm chứ!”

Hai tay Vương Ma Tử chộp lấy đỉnh đầu mình, điên cuồng gãi, mặc cho vảy gàu bay xuống như là bông tuyết.

Triệu Khách đưa tẩu thuốc lên hút một hơi, cảm nhận được khói xanh quấn quanh trong lỗ mũi hơi cay đắng chát, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Gia Ngọc.

Không!

Nói một cách chính xác, chắc là con ngỗng to ở sau lưng Gia Ngọc.

Hắn nhẹ nhàng gõ tẩu thuốc xuống đất, gõ rơi tàn thuốc bên trong, Triệu Khách lại đứng lên từ tảng đá: “Một cách thôi, ăn!”

Ở rìa phù đảo, một gốc nhục linh chi màu sắc đỏ hồng sinh trưởng trên vách núi cheo leo, núi đá rất dốc đứng, tảng đá kỳ quái lởm chởm liên miên chập trùng.

Cho dù là cầu mây cũng không thể tới gần nơi này.

Chỉ thấy một người như con khỉ giẫm lên vách đá vỡ vụn, chỉ hai ba bước đã đánh ra một chiêu khỉ hái trăng, dễ như trở bàn tay hái linh chi xuống.

Nhìn nhục linh chi đã đến tay, trên mặt Âu Dương Xu xuất hiện nụ cười, nhanh chóng leo lên phù đảo, mở gói thuốc sau lưng ra: “Cộng thêm cây hỏa linh chi này, vừa hay làm thân cốt cho nha đầu kia.”

Bình Luận (0)
Comment