Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1835 - Chương 1835 - Ngỗng Nướng (2)

Chương 1835 - Ngỗng nướng (2)
Chương 1835 - Ngỗng nướng (2)

Lúc nói chuyện, Âu Dương Xu cũng vui sướng hài lòng quay về, tính toán thời gian lần này mình vừa đi vừa về cũng qua hai canh giờ, không biết bây giờ những tên kia đang làm cái gì.

Âu Dương Xu cũng không lo đám người Triệu Khách chạy trốn, không có chìa khóa của mình, đám người này không lên được Thăng vân thê, muốn chạy cũng không chạy được.

Đi không bao lâu, Âu Dương Xu đột nhiên nhếch mũi, chỉ cảm thấy trong không khí tràn ngập hương thơm đặc biệt.

Không diễn tả được là mùi vị gì, chỉ cảm thấy trong mùi vị này vừa ngọt vừa thơm, còn có mùi nướng.

Lại nhìn lên, chỉ thấy nhà mình đã có khói lửa lượn lờ.

“Vậy đã bắt đầu làm đồ ăn rồi!”

Âu Dương Xu thấy thế nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn, vừa hay hắn ta cũng đói bụng, quay về cũng có thể nếm thử tài nghệ của tiểu tử này.

Nhưng chưa đi được bao xa, chỉ nghe một tràng tiếng khóc tan nát cõi lòng, khóc lóc thê thảm khiến người nghe đau lòng.

Chỉ nghe tiếng này, Âu Dương Xu đã nhận ra đây là tiếng khóc của tiểu nha đầu kia.

“Không tốt.”

Khó khăn lắm mới gặp được một hạt giống tốt, trong lòng Âu Dương Xu vô cùng thương tiếc, nghe tiếng khóc còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, lại vội vã chạy về.

Vừa vào trong nội viện, sắc mặt Âu Dương Xu lập tức đen hơn nửa.

Chỉ thấy Gia Ngọc lẻ loi trơ trọi ngồi dưới đất, lăn lộn khắp nơi, trên mặt đầy bùn đất, đôi mắt nhỏ đã khóc đến sưng vù, trông mong nhìn chằm chằm ba người Triệu Khách cách đó không xa.

Nhìn Gia Ngọc khóc như hoa lê dính nước mưa, sắc mặt Âu Dương Xu lập tức trở nên âm trầm dọa người, cảm thấy một ngọn lửa bốc lên trên đỉnh đầu.

Hắn ta hận không thể coi tiểu nha đầu này là bảo bối, không ngờ đám người kia lại phát rồ như thế.

Lúc này khuôn mặt Âu Dương Xu đen sì đi vào trong nội viện, nhìn tiểu nha đầu ngồi dưới đất, trên người dính đầy bùn đất, trước đó trông rất xinh đẹp, hiện tại đã biến thành hài tử bùn.

Nhưng Âu Dương Xu chưa kịp nổi giận, đã nghe Triệu Khách gọi: “Gia Ngọc, ngươi vào nhà bếp lấy mật ong đến đây, đợi chút nữa cho ngươi một cái chân ngỗng to.”

Nghe thấy chân ngỗng, Gia Ngọc che mặt khóc càng đau lòng hơn, giọng nói nghẹn ngào hơi run rẩy: “Đại… Đại Bạch… Ô ô ô…”

Tuy khóc rất đau lòng nhưng chân lại không chậm chút nào, đứng lên đi thẳng vào nhà bếp, chỉ chốc lát sau đã ôm ra một bình mật ong chúa mà Âu Dương Xu cất giấu.

Nàng đi đến trước mặt ba người Triệu Khách, chỉ thấy trên lò nướng có nửa con ngỗng nướng đang hiện ra màu vàng óng trong lửa than, dầu mỡ vàng óng theo da thịt của con ngỗng nhỏ xuống than lửa, phát ra tiếng xèo xèo.

Trong chốc lát, mùi thơm tràn ngập, Gia Ngọc cố kìm nén cảm xúc bi thương nuốt hai ngụm nước bọt.

Vẻ mặt uất ức ôm cái bát nước lớn của mình, ngồi ở sau tảng đá trông mong nhìn chằm chằm ngỗng nướng đang được Triệu Khách phết mật ong bên trên lò nướng.

Âu Dương Xu thấy thế hơi ngạc nhiên, vốn dĩ một bụng lửa giận muốn trút ra với ba người, dự định dạy dỗ bọn họ một trận tử tế.

Nếu không phải nể mặt đám người này rất thân thiết với tiểu nha đầu, Âu Dương Xu cũng muốn ném tất cả bọn họ xuống Hôn Vân đảo.

Lúc này lại thấy Gia Ngọc tội nghiệp nhìn chằm chằm ngỗng nướng trên lò nướng, vểnh môi chu mỏ, nước mắt rưng rưng.

Âu Dương Xu cũng không có cách nào trút ra lửa giận trong lòng, kìm nén đến khó chịu, không nhịn được hừ lạnh một tiếng.

“Ôi! Về rồi à.”

Ba người Triệu Khách quay lại thấy Âu Dương Xu đứng ở nơi đó, trên mặt lập tức nở nụ cười, nụ cười rực rỡ của ba người khiến trong lòng Âu Dương Xu thấy rất khó chịu.

Điều khó chịu hơn còn ở phía sau.

Camilleri ân cần bước tới, bê một chậu nước nóng cho Âu Dương Xu rửa tay.

Vương Ma Tử thì bê ghế đến, ngâm một bình trà thơm.

Không đợi Âu Dương Xu hiểu ra chuyện gì, trước mặt đã đầy đủ bàn ghế.

Triệu Khách cẩn thận bày bát đĩa, lấy ra bánh tráng nóng hổi từ trong lồng hấp.

Nơi này không có hành, không có tương ngọt, nhưng điều này không thể làm khó Triệu Khách, hắn tìm được một vài loại thực vật mà hắn ta rất quen thuộc ở trong núi rừng, thái quỳ.

Nhìn những thái quỳ mọc lan tràn này, Triệu Khách không nhịn được nghĩ đến Vương Mân Nhân, nghĩ đến Hình Thiên Ách.

Hắn không nhịn được thở dài, không diễn tả được sự buồn bực.

Rễ thái quỳ rất cay độc nhưng hậu vị nhẹ nhàng khoan khoái, có thể thay thế hành lá giải ngán, bị Triệu Khách cắt thành sợi nhỏ đặt lên đĩa.

Về phần tương ngọt, nơi này lại có bột mỳ, nhưng tương ngọt cần lên men mà hắn không có thời gian đó, vì vậy Triệu Khách tạm thời tìm những thứ khác để thay thế.

Dùng bột mì làm thành tương hồ nhão, đồng thời dùng Nhiếp nguyên thủ rút ra vị ngọt ngào của mấy loại trái cây, trộn vào trong tương hồ, tất nhiên hương vị không bằng tương ngọt nhưng lại có một hương vị khác.

Không thể không nói Nhiếp nguyên thủ dùng rất tốt.

Chỉ đợi thịt ngỗng nướng ra lò, lại được Triệu Khách cắt thành từng miếng mỏng gần như trong suốt.

Lưỡi dao nhẹ nhàng nhanh chóng, dao qua không dính dầu, không dính phiến lá.

Từng miếng thịt lại càng tinh tế hơn, miếng thịt mỏng như giấy trắng, nạc mỡ đan xen, mỗi một miếng đều có phần da đỏ thẫm, miếng thịt có cả da được xếp thành từng tầng trong đĩa.

Bình Luận (0)
Comment