Camilleri đứng bên cạnh nhìn đến hơi ngây người, tuy nàng không biết thân phận của Triệu Khách, nhưng trù nghệ tinh xảo như thế khiến trong lòng Camilleri có chút nghi ngờ.
Dù sao ai cũng biết tên được đặt song song với Dương Vạn Tài trên hạng nhất Huyền Thưởng Bảng là một đầu bếp có trù nghệ rất cao.
Hơn nữa nàng cũng từng nghe nói, hình như cái tên được gọi là Vương Cẩu Tử đó đã bị phế bỏ năng lực.
Tin tức này chưa được Hồng Yên quán chứng nhận nên không đáng tin lắm, nhưng tên được gọi là Viên Chân này thật sự rất phù hợp với những điều kiện đó.
“Ngỗng nướng than!”
Nhìn ngỗng nướng còn bốc lên hơi nóng bừng bừng ở trước mặt, ánh mắt Âu Dương Xu sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách cũng trở nên thân thiết hơn nhiều, xem ra tên đầu bếp này vẫn khá đáng tin.
“Âu Dương đại thúc, ngươi uống rượu đi!”
Vương Ma Tử ân cần nâng cốc rót rượu, Camilleri lại lấy bánh cuốn với thịt nướng rồi thêm thái quỳ và tương bột mì ở bên trên, đưa đến trước mặt Âu Dương Xu.
Sự tiếp đón nhiệt tình như vậy khiến Âu Dương Xu có cảm giác không phải mình đã về nhà, mà đang tiến vào tửu lâu Vân Dao Cung lớn nhất Phù Vân thành.
“Được được được!”
Rất lâu không được hưởng thụ như vậy, tuy với thân phận của mình chưa chắc đã để nơi như Vân Dao Cung vào mắt, nhưng cảm giác tiêu tiền và không tiêu tiền vẫn không giống nhau.
Cắn một miếng bánh cuốn, da xốp thịt mềm, thái quỳ thơm ngát mang theo tương ngọt sền sệt, hương vị đặc biệt khiến Âu Dương Xu suýt thì cắn vào đầu lưỡi của mình.
“Thơm quá!”
Chưa bao giờ được nếm món ngon như vậy, trong nháy mắt đã chinh phục vị giác của Âu Dương Xu, dường như món ngon trên trời cũng chỉ thế mà thôi.
Sau khi cẩn thận nhai nuốt thưởng thức, miếng thịt mềm mại phối hợp với miếng bánh thật mỏng thật sự là ông trời tác hợp cho.
Lại uống một chén rượu lâu năm, ừm, hương vị đó… Không gì sánh nổi.
Thấy Âu Dương Xu ăn quên cả trời đất, đám người Triệu Khách cũng không khách sáo, về phần Gia Ngọc đau đớn vì mất Đại Bạch lại chuyển thành động lực liên tục không ngừng ăn bánh, dù sao ăn vào trong bụng cũng coi như về với nhau.
Âu Dương Xu ăn được hai miếng không nhịn được khen ngợi Triệu Khách: “Được được được, ta cảm thấy ngươi làm đầu bếp thật sự là chọn đúng người.”
“Đâu có đâu có, vẫn là nguyên liệu tốt.”
Triệu Khách cúi đầu khách sáo, đồng thời im hơi lặng tiếng giấu chiếc bánh bột ngô trên tay vào trong Không gian giới chỉ.
Âu Dương Xu lại ăn một miếng nữa, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên giá nướng còn lại nửa con ngỗng nướng, đột nhiên cảm thấy càng nhìn càng không bình thường.
Hắn ta nhìn miếng thịt trên chiếc đũa càng nhìn càng quen mắt: “Con ngỗng này… Hít… Con ngỗng này…”
Thấy Âu Dương Xu lại không nói ra lời, Triệu Khách đứng bên cạnh nhắc nhở: “Ồ, con ngỗng này đương nhiên là con ngỗng trắng lớn do nhà ta nuôi, ngươi không biết đâu, con ngỗng này còn biết võ thuật đấy, vì làm thịt con ngỗng này mà chúng ta phải tốn rất nhiều thực lực, nhưng mùi vị này, hắc hắc, thật sự rất tuyệt.”
Triệu Khách mặt không đỏ tim không đập, lúc này mở miệng lại nói mấy chữ nhà ta.
Nào biết sau khi Âu Dương Xu nghe thấy Triệu Khách nói xong, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, đôi đũa trên tay rơi xuống đất, một hàng lệ nóng rơi xuống khóe mắt: “Đồ nhi, sư phụ tới chậm!”
“Đồ đệ!”
Ba người Triệu Khách nhìn nhau, một cảm giác không ổn vỗ mông ngựa lại vỗ thành móng ngựa xông lên đầu.
Nhìn đại đồ đệ đã bị nướng vàng rực xốp giòn trên giá nướng, chỉ thấy đôi mắt Âu Dương Xu nhìn thoáng qua trên người Triệu Khách, ánh mắt hung ác nham hiểm khiến cả người Triệu Khách run rẩy.
“Chạy!”
Triệu Khách hét lên một tiếng, đứng lên bỏ chạy.
Vương Ma Tử chạy càng nhanh hơn, lúc chạy còn không quên nhét miếng bánh cuốn trên tay vào trong miệng, nếu chết cũng phải làm quỷ chết no.
Tốc độ Vương Ma Tử cực nhanh, một bước đã lao ra ba bốn mét, chỉ trong mấy bước đã chạy đi hơn mười mét.
Hắn ta quay đầu nhìn lại, trên mặt đất chỉ còn lại cái đầu trọc lốc của Triệu Khách, thân thể hắn cũng bị vùi vào trong đất như trước đó.
Camilleri thì ngây ngốc đứng tại chỗ, chỉ có Gia Ngọc vẫn đang ôm bát đũa ăn say sưa ngon lành, chỉ không thấy bóng dáng Âu Dương Xu đâu.
“Ngươi tìm ta?”
Tiếng cười lạnh truyền vào bên tai khiến trong lòng Vương Ma Tử nặng nề, đã cảm nhận được hơi thở dồn dập nặng nề phả luồng khí nóng vào gáy mình.
“Nhanh như vậy!”
Tuy trước đó từng giao thủ nhưng hiện tại tốc độ của Âu Dương Xu càng thêm xuất quỷ nhập thần.
Nhưng đúng lúc này Vương Ma Tử lại nhạy bén, trở tay sờ mó ra sau, học theo cách nắm lấy điểm yếu hại kia.
Hắn ta đưa tay như trảo ưng, nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, một kích đánh trúng chỗ yếu hại.
“Bắt được!”
Cảm nhận được xúc cảm trên đầu ngón tay, trong lòng Vương Ma Tử vui sướng thậm chí hơi đắc chí, học đi đôi với hành, mình đúng là một học bá.
“Ha ha ha, không ngờ đi, cái này gọi là Đấu chuyển tinh…”
Còn chưa chờ Vương Ma Tử kịp nở nụ cười, Âu Dương Xu sau lưng khẽ hóp bụng lại.
Đôi hạch đào vốn bị nắm trên tay lập tức như một quả bóng xì hơi, trong chớp mắt khiến Vương Ma Tử bắt hụt.
Vương Ma Tử ngẩn ngơ, cảm nhận được dưới vải vóc trống rỗng, lại còn đầy nghi ngờ vồ thêm hai lần nữa.