Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1837 - Chương 1837 - Tờ Truy Nã

Chương 1837 - Tờ truy nã
Chương 1837 - Tờ truy nã

Sau khi xác định dưới đũng quần trống rỗng không có cái gì, cơ bắp ở khóe miệng Vương Ma Tử không nhịn được giật giật, cứng ngắc xoay người nhìn ra sau.

Âu Dương Xu đang hai tay chống nạnh đứng sau lưng mình, ánh mắt khinh bỉ như một vương giả nhìn xuống học sinh tiểu học, ngón tay ngoáy lỗ tai: “Một chiêu vừa rồi của ngươi gọi là gì?”

“Đấu… Đấu chuyển… Tinh… Di!”

Nuốt một ngụm nước bọt, giọng Vương Ma Tử càng ngày càng nhỏ.

Âu Dương Xu gật đầu, chợt vung nắm đấm đầy vết chai lên: “Ta đánh ngươi trời đất quay cuồng!”

“Phanh, phanh, phanh…” Tiếng nặng nề từng đấm đến thịt, hình ảnh kia có thể nói là khá thê thảm.

Camilleri đứng cách đó không xa nhanh chóng che mắt Gia Ngọc.

Qua khoảng nửa tiếng sau, ở một chỗ cách cái đầu trọc lốc của Triệu Khách thêm một cái đầu nữa.

Nhưng nếu không phải tận mắt thấy, Triệu Khách suýt nữa không nhận ra cái tên bị đánh sưng thành đầu heo này lại là Vương Ma Tử.

“Hừ!”

Âu Dương Xu ngồi trên ghế nhìn chân ngỗng nướng trước mặt, trong lòng lại buồn bã.

Khó khăn lắm hắn ta mới dạy cho đại đồ đệ một bộ quyền pháp, còn chưa đợi mình đắc ý thêm mấy ngày, đại đồ đệ đáng thương đã chết thê thảm như thế.

Âu Dương Xu vừa nghĩ đến, khó khăn lắm mới tìm được một con ngỗng thiên tài khỏe mạnh nhất trong số ngỗng được tiến cống ở Phù Vân thành, hao tốn bao nhiêu tâm huyết.

Lúc này nhìn cái chân ngỗng nướng vô cùng buồn bã, lại đấm ngực giậm chân kêu khóc: “Đồ nhi đáng thương của ta, sư phụ về quá muộn, ngươi…”

“Thúc thúc, ta đói, có thể ăn không.”

Ánh mắt Gia Ngọc đầy uất ức, trông mong nhìn chằm chằm chân ngỗng nướng ở trên bàn, không nhịn được hỏi một câu, hỏi xong lại lau nước miếng chảy đến khóe miệng.

“Ây…”

Âu Dương Xu ngạc nhiên nhìn dáng vẻ uất ức của Gia Ngọc, thay đổi sắc mặt, vội vàng cầm con dao thái bên cạnh lên bắt đầu cắt thịt ngỗng.

Vừa cắt thịt ngỗng vừa tiếp tục cố nén tiếng nức nở, nghẹn ngàng nói: “Ngươi chết quá thảm, vi sư…”

“Ta muốn da, ngươi cắt không có da.”

“A! Vậy ta cắt to hơn chút…”

“Không được, ngươi cắt dày quá.”

“Ầy… Ta thử lại lần nữa.”

“Cố lên!”

“Này!”

Vương Ma Tử sưng nửa bên mặt nhìn Âu Dương Xu vừa rồi còn thần dũng vô địch, lúc này bị Gia Ngọc chỉ huy lại có vẻ tay chân vụng về, trong lòng mừng thầm, lắc đầu với Triệu Khách, ra hiệu kế hoạch của Triệu Khách đã thành công.

Mặc dù thật sự thấy bất ngờ vì con ngỗng to lại là đồ đệ của Âu Dương Xu, nhưng Âu Dương Xu thật sự yên thương Gia Ngọc như bảo bối.

Mặc dù hành hung một trận, nhưng nhìn dáng vẻ của Âu Dương Xu cũng biết nhiều nhất chỉ nổi giận đánh một trận tơi bời, cũng không coi con ngỗng trắng đó là việc quá lớn.

Thật ra nếu là lão hữu quen thuộc với Âu Dương Xu, lúc này sẽ hiểu rõ vì sao Âu Dương Xu lại yêu thương Gia Ngọc như thế.

Tất nhiên, phần yêu thương này đến từ dục vọng dạy bảo vô cùng biến thái của Âu Dương Xu.

Hắn ta có thực lực cực cao, là cao thủ đỉnh phong số một số hai trong Phù Vân thành, không biết bao nhiêu người quỳ xin, đưa lên bảo vật quý giá, chỉ mong được Âu Dương Xu dạy bảo một hai.

Tuy Âu Dương Xu rất muốn nhận đồ đệ nhưng hết lần này tới lần khác tầm mắt của hắn ta cực cao.

Hắn ta tình nguyện đi tìm những động vật có thiên phú tốt nhất đó coi là đồ đệ để dạy bảo, cũng lười đi dạy bảo những tên ngu xuẩn tư chất cũng coi như không tệ đó.

Sau khi dạy bảo nhiều người, Âu Dương Xu nghĩ đến một cách thiên tài, chuyên chọn một vài động vật có thiên phú dị bẩm cực tốt trong các tộc quần, gà vịt cá chim, dê bò lợn chó gì đó, hắn ta lại dạy dỗ rất tốt.

Điều này có thể thỏa mãn phần ham muốn lên mặt dạy đời trong lòng hắn ta, trong lúc vô hình lại có thể từ chối những tên ngớ ngẩn đến nhà bái phỏng kia.

Dù sao, ai muốn đến cửa nhận vị sư phụ này, e rằng cũng phải chấp nhận việc những gà vịt heo chó kia đến làm sư huynh của mình, ra ngoài còn không bị người ta cười đến rụng răng.

Đối với điều này, Âu Dương Xu lại không thèm quan tâm, theo lời của hắn ta: “Lão tử muốn dạy cũng phải dạy tốt nhất, trong đám người không có tốt nhất, vậy ta sẽ tìm trong đám gà vịt heo chó kia.”

Những động vật được nuôi nhốt ở chỗ của hắn ta, trên cơ bản đều là đồ đệ của hắn ta.

Con ngỗng trắng là đại đồ đệ, còn có dê, trâu, gà, vịt, bao gồm con thỏ trắng to bất phàm trước đó đều do Âu Dương Xu vất vả bắt về.

Đáng tiếc còn chưa thuần dưỡng được đã bị đám người Triệu Khách nướng lên.

Nhưng mất đi một con thỏ trắng to, lại không ngờ khiến Âu Dương Xu có một sự phát hiện kinh thiên động địa.

Ngay cả đám người Triệu Khách cũng không phát hiện được sự tồn tại của Âu Dương Xu, nhưng Gia Ngọc lại cảm nhận được rõ ràng, đợi sau khi Âu Dương Xu quan sát kỹ càng, càng thêm ngạc nhiên với tư chất của Gia Ngọc.

Có thể hiểu được, sự ham muốn trong lòng hắn ta cháy hừng hực như thế nào.

Ồ, đừng hiểu lầm, sự ham muốn này không liên quan đến nhục thể, tâm trạng này giống như một tên ngọc tượng đại sư đỉnh phong gặp một khối bảo ngọc không tì vết.

Bình Luận (0)
Comment