Lúc này, đại đồ đệ, nhị đồ đệ gì đó đều không tính là gì, điều đáng tiếc duy nhất là những năm qua mình đầu tư quá nhiều sức lực, thật sự khiến Âu Dương Xu thấy hơi khó chịu, lúc này mới kéo Triệu Khách và Vương Ma Tử ra trút giận.
Nhưng đối với Camilleri, Âu Dương Xu hoàn toàn có một thái độ khác.
Về điểm này, cũng là ánh mắt Âu Dương Xu rất tinh tường, nhận ra mối quan hệ giữa Camilleri và Gia Ngọc không hề tầm thường, nên Camilleri có làm ra một vài việc đặc biệt khác người thì Âu Dương Xu cũng có thể nhắm một con mắt mở một con mắt.
Khó khăn lắm Âu Dương Xu mới cắt xong thịt ngỗng nướng theo yêu cầu của Gia Ngọc, mệt đến trán đổ mồ hôi, cảm giác mình có đi ra ngoài giết khoảng trăm người cũng không mệt mỏi như vậy.
Nhưng thấy Gia Ngọc ăn vui vẻ, chút khó chịu trong lòng Âu Dương Xu lập tức tan thành mây khói.
Hắn ta cầm chén rượu trên bàn lên, Âu Dương Xu uống một ngụm chẹp miệng, ra hiệu Camilleri tiếp tục rót rượu.
Uống một chén lại một chén, sau khi uống hết nửa bầu rượu mới xua tay, đứng dậy từ trên ghế, sau khi sửa sang lại quần áo trên người một chút mới đi vào trong phòng.
Ánh mắt Camilleri nhìn theo bóng lưng Âu Dương Xu, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên một đường cong không dễ phát hiện ra.
Lúc này, dường như Âu Dương Xu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn lại, cái môi dưới sống mũi như mỏ ưng, đôi mắt dần trở nên sắc bén.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Camilleri khiến nàng không nhịn được có cảm giác bị nhìn sạch từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, khiến cả người nàng trở nên mất tự nhiên.
Nhưng câu tiếp theo của Âu Dương Xu lại khiến Camilleri như rơi vào hầm băng.
“Loại độc này của ngươi không đủ mạnh, lần sau bỏ loại mạnh chút.”
Ngón tay Camilleri run lên, suýt thì ném bầu rượu trên tay xuống đất, cảm giác lạnh lẽo đánh tới khiến nàng không tự chủ được ngừng thở.
Cảm giác bị bắt tại trận khiến Camilleri vừa sợ vừa xấu hổ.
“Ngu xuẩn!”
Hành động của Camilleri khiến Triệu Khách không nhịn được nhíu mày, hắn đã sớm nói kế hoạch này không được, không ngờ Camilleri vẫn khư khư cố chấp lựa chọn bỏ độc.
Chỉ với chút tố chất tâm lý này của nàng, đừng nói Âu Dương Xu, ngay cả Triệu Khách cũng nhận ra trong rượu có vấn đề.
Hiển nhiên Âu Dương Xu không có ý định hỏi tội Camilleri, ngược lại há mồm phun ra một cục đờm đen rơi xuống trước chân Camilleri.
“Xì xì xì…”
Chỉ thấy cục đờm rơi xuống đất, nhanh chóng ăn mòn ra một lỗ thủng lớn bằng nắm đấm ở trước chân Camilleri.
“Nhớ chôn đi, ta buồn ngủ, mẹ nó, đám người đến Phù Vân thành kia quá mẹ nó giảo hoạt, ngày mai còn phải bắt tiếp.”
Chỉ nghe Âu Dương Xu nói câu này lại nhớ đến điều gì đó, lấy ra một chồng giấy trắng vẽ hình người ở trong bao vải sau lưng, ném ở trước mặt đám người Triệu Khách.
“Vừa hay ngày mai các ngươi theo ta đến Phù Vân thành phụ giúp, dán những tờ truy nã này cho ta.”
Âu Dương Xu nói xong đã đi vào căn phòng của mình ở trong gian nhà cỏ kia, căn bản không để ý đến ba người, dường như không định truy cứu vấn đề đại đồ đệ.
Điều này khiến Triệu Khách thở phào một hơi trong lòng, nhưng ánh mắt nhìn thoáng qua tờ truy nã bên cạnh, lại thấy bức tranh đầu tiên trên tờ truy nã không phải ai khác, lại là Heo mập!
Ở bên núi Côn Luân.
“Vù vù…”
Cơn gió mạnh xen lẫn bão tuyết diễn tấu trên đồi núi vách đá quanh năm bất động, cho dù trốn trong động nhưng vẫn có thể nghe được từng tiếng nổ mạnh như ầm ầm.
Đây là một nơi không biết tên, lại xảy ra một trận tuyết lở to lớn, cũng có thể khiến một thung lũng trông như yên ổn biến thành tuyệt địa kêu rên trong khoảnh khắc.
Ở trong dãy núi Côn Luân, không ai biết rốt cuộc nơi này ẩn giấu bao nhiêu bí mật.
La Thanh nhớ rõ, lúc mình được lão gia tử cõng lên đỉnh núi đã tận mắt thấy từng quả cầu sét như tinh linh bao trùm nửa sườn núi tuyết.
Không dám tưởng tượng, nếu lúc ấy hắn ta và Đại sư huynh bò lên từ chỗ kia, có lẽ lúc này đã bị những quả cầu sét kia biến thành một túm bụi mù.
La Thanh xoa mắt của mình, quấn chặt da thú thật dày trên người, ngồi xuống quan sát xung quanh.
Chỗ này là một động đá không lớn, rộng khoảng ba mươi mét vuông.
Sau động đá lại có một sườn đồi dựng đứng sâu hun hút, đen kịt một màu không biết rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Lão gia tử nghiêm khắc khuyên bảo bọn họ, đừng đi vào sâu trong động đá.
Mặc dù mình không hỏi vì sao, nhưng luôn cảm thấy sâu trong động đá như có thứ gì đó đang ẩn nấp, tóm lại hắn ta nằm trên mặt đất luôn có thể nghe được một số tiếng động kỳ quái truyền đến từ chỗ sâu trong động đá.
“La Thanh!”
Đúng vào lúc này, một bóng người đi vào trong động, trên người bao trùm một lớp tuyết đọng thật dày.
Sau khi đứng trước đống lửa cởi một tầng da thú xuống, mới lộ ra khuôn mặt thật là Đại sư huynh của mình, Tống Hằng.
“La Thanh, bệnh của ngươi sao rồi!”
Tống Hằng đi lên trước mở ra bình giữ ấm, một luồng hơi nóng bay ra từ trong bình giữ ấm: “Uống chút nước nóng trước đi.”
La Thanh gật đầu cảm thấy đầu vẫn rất đau.
Sau khi cầm bình giữ ấm uống một ngụm nước nóng, La Thanh không nhịn được nhíu mày, không biết có phải vì mình bị bệnh hay không, uống một ngụm nước này, trên đầu lưỡi cảm thấy đặc biệt đắng chát.