Heo mập nhìn trái nhìn phải, không nhịn được bĩu môi: “Ta mẹ nó có phải có thù với họa sĩ không?”
Nhìn bức tranh trên tay, dáng vẻ của mình đang tốt đẹp lại bị vẽ thành đầu heo, đôi mắt ta có nhỏ như vậy không? Vết sẹo trên mặt là xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Heo mập suy nghĩ, nếu không phải mình có thù với họa sĩ, vậy tên họa sĩ này vẽ mình thành dáng vẻ này, e rằng không có ý định bắt được mình?
Nhưng chẳng mấy chốc Heo mập đã phát hiện điều không thích hợp, thật ra cẩn thận nhìn lên không khó nhận ra, bức tranh trên lệnh truy nã của mình đều bị người ta sửa đổi.
Rất rõ ràng là bút mới đè lên bút cũ, đặc biệt là đôi mũi heo kia, rõ ràng là vẽ xấu ở trên bức tranh.
Nhìn cái đầu heo này, trong lòng Heo mập khẽ thay đổi, liếc mắt đánh giá Vương Linh Linh một chút.
“Ngươi vừa nói có người đang dán lệnh truy nã này ở khắp nơi!”
“Ừm, rẽ trái ở đầu đường, ngay trên con đường lớn kia, chắc hiện tại vẫn chưa đi xa.”
Vương Linh Linh lơ đãng nói.
Nghe đến đó, Heo mập khẽ nhếch lông mày, ngón tay gãi tóc của mình: “Ta đi xem một chút, không thể để bọn họ dán như thế được, nếu không sau này chúng ta sẽ rất khó khăn.”
Lúc nói lời này, Heo mập không giả vờ bị bệnh nữa, nhảy dựng lên từ trên giường, vén cửa đi ra ngoài.
“Tên này không bị làm sao chứ.”
Thấy Heo mập đi nhanh chóng như vậy, trong lòng mọi người bắt đầu nghi ngờ, đứng lên muốn đi theo xem một chút, lại bị Vương Linh Linh ngăn cản.
“Trên người ngươi toàn là mùi máu tươi, muốn đi ra ngoài để lộ ra chúng ta hay sao?”
“Ngươi!”
“Ta đi theo xem, các ngươi xử lý tốt vết thương trên người đi.”
Vương Linh Linh nói xong cũng kéo cửa đi theo ra ngoài, sau khi Vương Linh Linh đi ra cửa phòng còn cố ý đứng chờ trước cửa một đoạn thời gian, xác định không có người đi theo ra ngoài mới quay người lại, vội vàng đuổi theo Heo mập.
…
Ở một đầu đường khác.
Hai người Triệu Khách và Vương Ma Tử, một người cầm thùng gỗ lớn, một người không ngừng dán lệnh truy nã lên tường.
“Hắc hắc, nhóm người này chọc phải địa đầu xà, ngươi xem bức tranh này đi, chỉ cần không phải người mù lòa, mắt mờ đều có thể nhận ra.”
Vương Ma Tử nhìn bức tranh mà Triệu Khách dán lên, không khỏi có ý cười trên nỗi đau của người khác.
Lúc trước ở trong ngôi mộ lớn kia, bọn họ bị đám người này coi là con mồi để đuổi giết, không ngờ chỉ trong chớp mắt tình hình đã đảo ngược.
Hiện tại nhóm người này bị truy nã, nghe ý của Âu Dương Xu, đã có một nhóm người bị bắt vào đại lao.
Mặc dù không nói thẳng ra, nhưng trên bảng truy nã không có Tề Lượng lại có Vương Linh Linh, đủ để chứng minh hoặc Tề Lượng đã bị đánh chết ngay tại chỗ, hoặc đã bị bắt vào trong đại lao.
“Chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Triệu Khách lời lẽ sâu xa nói, một tay cầm bàn chải nhúng vào cháo gạo ở trong thùng gỗ rồi quét lên, lại dán một tấm lệnh truy nã lên.
“Cứu mạng!”
Ngay lúc này, một tiếng hét chói tai của nữ nhân truyền tới từ trong hẻm nhỏ bên cạnh.
Triệu Khách và Vương Ma Tử ngạc nhiên nhìn thoáng qua hẻm nhỏ, lại thấy một thiếu nữ bị một tên man lực sĩ dáng người khôi ngô kéo vào hẻm nhỏ.
Mặc cho thiếu nữ ra sức vung tay cào đánh, nhưng đánh vào trên người man lực sĩ có thể nói là mình đồng da sắt thật sự như cơn mưa bụi rơi xuống.
“Ha ha!”
Triệu Khách bĩu môi, không định để ý đến.
Chuyện này có liên quan gì với hắn, hắn còn có chuyện quan trọng hơn, cũng không biết thằng ngu Bát Giới này thấy bức tranh mà hắn sửa đổi cho hắn ta, có thể phán đoán ra vấn đề hay không.
Hơn nữa, tên Âu Dương Xu này lo lắng hắn lại làm thịt những đồ đệ gà vịt heo chó đó của hắn ta nấu thành đồ ăn, cố ý gia tăng lượng nhiệm vụ cho hai người bọn họ.
Ít nhất phải dán lệnh truy nã lên tất cả các con đường trong Phù Vân thành.
Nhưng làm thế lại vừa hay cho hai người bọn họ một cơ hội tìm hiểu tòa Phù Vân thành này, xem có cơ hội bỏ trốn hay không.
“Móa nó, cặn bã!”
Nhưng Triệu Khách không để ý đến, cũng không có nghĩa Vương Ma Tử không để ý đến.
Loại người như hắn ta hận nhất loại tội phạm cưỡng hiếp này, sắc mặt tối sầm lại đặt thùng gỗ xuống muốn đi vào trong đó.
Triệu Khách thấy thế đưa tay kéo Vương Ma Tử, lắc đầu ra hiệu đừng xen vào việc của người khác, loại việc này không liên quan đến bọn họ.
Huống hồ, thân phận hiện tại của bọn họ khá nhạy cảm, trên chân còn đeo còng chân khắc ký hiệu của Âu Dương Xu, thủ vệ nơi này biết bọn họ là người của Âu Dương Xu.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa bọn họ có thể không chút kiêng dè hoành hành ở chỗ này.
Ngay cả những người đưa thư này cũng bị thế lực địa phương đánh đến thua liểng xiểng, bây giờ liều lĩnh nhảy ra huênh hoang tuyệt đối không phải một lựa chọn lý tưởng.
Tất nhiên Vương Ma Tử cũng biết đạo lý này, siết chặt nắm đấm thành một đoàn, gân xanh trên nắm đấm kéo căng, khớp xương rung lên rắc rắc rắc.
Triệu Khách cũng không biết Vương Ma Tử đã từng tận mắt thấy việc tồi tệ như vậy ở trong hiện thực, nhưng lại có thể cảm nhận được lửa giận đè nén trong lòng tên này.
“A… Đại nhân, cầu xin ngươi, đừng… A…”