Chỉ nghe trong hẻm nhỏ vang lên tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân, cùng tiếng quần áo bị xé rách càng lúc càng lớn.
“A!”
Giọng nói đầy vui vẻ của nam nhân vang lên, đã không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân nữa, nhưng Vương Ma Tử có thể nghe được từng tường kêu ô ô khe khẽ, dường như bị thứ gì đó bịt miệng lại.
Có thể tưởng tượng ra tình cảnh mà nữ nhân kia đang gặp phải, điều này khiến khuôn mặt Vương Ma Tử trở nên hung ác nham hiểm đến cực điểm.
Những nghĩ đến lời nói của Triệu Khách, cuối cùng vẫn như một quả bóng xì hơi, yên lặng cúi đầu nhấc thùng gỗ trên tay: “Đi thôi!”
Khoảnh khắc thấy Vương Ma Tử cúi đầu xuống, trong lòng Triệu Khách nặng nề, hắn biết mình không cẩn thận chạm đến lằn ranh của Vương Ma Tử.
Tuy nhìn như là mình thắng, nhưng chuyện này chắc chắn sẽ trở thành một cây gai trong lòng Vương Ma Tử.
Thấy thế, Triệu Khách liếc nhìn bên trong hẻm nhỏ, trong ánh mắt hiện ra một tia sáng lạnh: “Này!”
Vương Ma Tử quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt Triệu Khách nhìn hai bên đường phố, lấy ra một thứ từ trong Không gian giới chỉ rồi ném cho Vương Ma Tử, dựng thẳng một ngón tay lên: “Cho ngươi ba phút, nhanh chóng giải quyết đi, nhưng đừng để người ta thấy mặt của ngươi.”
Vương Ma Tử ngạc nhiên, cúi đầu nhìn món đồ trên tay, lại là tất chân của nữ nhân.
“Ha ha, làm người xấu đương nhiên phải chuẩn bị kỹ càng công cụ, đây là món đồ ta lấy của Đại Dương Mã, đừng suy nghĩ nhiều, hoàn toàn là tất chân mới chưa dùng lần nào, không phải loại nguyên vị kia.”
Vương Ma Tử nghe vậy trên mặt lập tức nở nụ cười, nhanh chóng đội tất chân lên đầu, thở sâu, siết chặt nắm đấm đi vào hẻm nhỏ.
Triệu Khách khoanh tay trước ngực, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn quanh, canh gác cho Vương Ma Tử.
Nhưng tình cảnh ngoài ý muốn lại xuất hiện, chỉ thấy Vương Ma Tử vừa xông vào chưa đến một phút đã lao ra.
“Nhanh như vậy??”
Triệu Khách ngạc nhiên, ngay sau đó lại thấy vẻ mặt ngu ngốc ngơ ngác của Vương Ma Tử, một tay kéo tất chân trên đầu xuống, khoa tay ở trước mặt Triệu Khách một trận lại không biết nên nói như thế nào mới được.
Hắn ta nghĩ nửa ngày mới sợ hãi mở miệng kêu lên: “Này, cái đó, nữ nhân kia…”
“Nữ nhân kia làm sao??”
Triệu Khách nhíu mày cảm thấy có lẽ việc này không đơn giản như vậy.
Vương Ma Tử thở sâu, khoa tay hai lần ở trên khóa kéo chỗ đúng quần, khẽ nói: “Móc ra còn lớn hơn ta!!”
“Lớn hơn ngươi??”
Ánh mắt Triệu Khách đầy nghi ngờ nhìn dưới hông Vương Ma Tử, trong đầu không tự chủ được nghĩ đến nhân yêu của Thái Lan, không nhịn được rùng mình một cái.
“Ừm.”
Vương Ma Tử gật đầu thật mạnh: “Ta đi vào nhìn, miệng tên man lực sĩ kia đã sùi bọt mép, hình ảnh khá ‘thảm thiết’.”
Vương Ma Tử nói xong bĩu môi một cái, không diễn tả được cảm giác trong lòng, vốn định anh hùng cứu mỹ nhân, không ngờ lại thấy hình ảnh cay mắt như thế.
Dường như có một con ruồi bay vào trong miệng, còn đảo quanh trong miệng vô cùng khó chịu.
“Thảm thiết như vậy!” Triệu Khách không nhịn được rụt cổ lại, trong lòng đột nhiên xuất hiện một dự cảm không tốt, luôn cảm thấy tình cảnh này khá quen thuộc.
Hắn nói thầm: “Không trùng hợp như thế chứ!”
“Đi!”
Không nên ở lại nơi này quá lâu, mặc kệ có phải nữ nhân kia hay không, hắn cũng không muốn có một chút liên quan nào.
Nhưng vừa muốn rời đi, đã nghe thấy một tiếng hờn dỗi nho nhỏ truyền ra từ trong hẻm nhỏ sau lưng, giọng nói kia nhỏ dài quyến rũ, Triệu Khách và Vương Ma Tử nghe thấy cả người đều nổi da gà.
“Ta nói này, lão bằng hữu gặp mặt, ngươi không chào hỏi lại rời đi như thế, thật sự không có lương tâm!”
Lão bằng hữu??
Vương Ma Tử ngạc nhiên, hắn ta thề mình tuyệt đối không quen biết loại bằng hữu này.
Mình là hán tử nổi tiếng, là người đưa thư hệ cận chiến, trọng lượng của hai chữ bằng hữu cũng không hề nhẹ, cũng không thể đưa sau lưng mình cho đối phương, kết quả đối phương lại đánh mình một trận chứ?
Trong chốc lát, ánh mắt Vương Ma Tử nhìn về phía Triệu Khách, đánh giá Triệu Khách từ trên xuống dưới, ánh mắt lại trở nên kỳ quái.
Không biết vì sao, trong đầu hắn ta luôn vô thức chuyển hình ảnh man lực sĩ miệng sùi bọt mép, hai mắt trắng dã lên người Triệu Khách, nói thầm: “Chẳng lẽ hắn còn có sở thích này??”
Triệu Khách không chú ý đến ánh mắt quái dị của Vương Ma Tử, nhưng lúc này tâm trạng của Triệu Khách tuyệt đối còn phức tạp hơn sự tưởng tượng của Vương Ma Tử.
Không ngờ sợ điều gì lại gặp điều đó, đối với Lộ Hạo, không thể nói là kẻ địch nhưng cũng không thể nói là bằng hữu.
Lần trước ở Đại Hạ, nếu không có Lộ Hạo chưa chắc hắn đã có thể thành công, món nợ nhân tình này vẫn còn đó.
Nhưng không thể phủ nhận Lộ Hạo biến thành dáng vẻ này, hoàn toàn do một tay hắn tạo ra.
Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy hiếm khi nào Lộ Hạo lại bị ngụy trang thành nữ nhân, thực lực cũng không mạnh, chỉ có thể lợi dụng chút nhan sắc này.
Lại không ngờ, cuối cùng lại là hồn, thể đều nở hoa, hoàn toàn dẫn Lộ Hạo lên con đường lệch lạc.
Vì vậy tâm trạng của Triệu Khách với Lộ Hạo rất phức tạp, chỉ có thể nói là tôn trọng mà không thể gần gũi, là một trong số ít người mà Triệu Khách không thể trêu vào, tránh còn không kịp.