Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1849 - Chương 1849 - Thả Ra Tin Tức

Chương 1849 - Thả ra tin tức
Chương 1849 - Thả ra tin tức

Triệu Khách cũng không nói hết câu còn lại, nhưng sát khí trên người hắn càng ngày càng sắc bén.

Hắn rõ ràng cảnh cáo Heo mập, một khi phản bội vậy chắc chắn sẽ rơi vào sự trả thù điên cuồng như một con chó điên của Triệu Khách.

Đôi mắt Heo mập co rụt lại, vì hắn ta đột nhiên hiểu rõ ngọn nguồn lo lắng thật sự của mình.

Tin tưởng bất kỳ kẻ nào đối mặt với một cỗ máy giết người đã mở đủ mã lực, chuẩn bị đại khai sát giới bất cứ lúc nào, cũng không có cách nào bình tĩnh được.

“Ực!”

Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Heo mập nhìn tinh hoa long mạch trên tay, không khỏi thở sâu: “Làm đi!”

Lúc nói chuyện, chỉ thấy trên mi tâm của Heo mập chảy ra một giọt huyết châu như bảo thạch, rơi xuống đầu ngón tay Heo mập, hắn ta đưa huyết châu cho Triệu Khách: “Cầm!”

Triệu Khách nhận lấy, đang muốn hỏi đây là cái gì, nhưng huyết châu vừa rơi vào trong lòng bàn tay của Triệu Khách đã biến thành một ấn ký màu đỏ.

Cùng lúc đó Triệu Khách lại có một cảm giác đặc thù, dường như trong lòng bàn tay đang nắm lấy một ngọn lửa đặc biệt nóng bỏng, dường như chỉ cần hắn hơi dùng sức có thể dễ như trở bàn tay bóp tắt ngọn lửa này.

Quan trọng hơn là, Triệu Khách cảm nhận được khí tức của Heo mập trên ngọn lửa này.

“Ta đưa cho ngươi nửa giọt huyết cương thi cũng là đặt mạng sống vào trong tay ngươi, ngươi muốn giết ta dễ như trở bàn tay, ngươi cũng nên yên tâm đi!”

Heo mập nói xong, thật ra bản thân cũng thở ra một hơi.

Hắn ta biết, ước định miệng gì đó không sánh bằng nhược điểm thật sự.

Dù mình có thề với trời thì Triệu Khách vẫn đề phòng mình, cảm giác cứ bị một con rắn độc nhìn chằm chằm cũng không tốt đẹp gì.

“Được! Vậy ta sẽ nhận.”

Hành động của Heo mập nằm ngoài dự đoán của Triệu Khách, nhưng nắm giữ thứ liên quan đến mạng sống của Heo mập ở trong tay, Triệu Khách cũng không hề khách sáo.

Heo mập lại không biết, tuy trên mặt Triệu Khách rất bình tĩnh nhưng trong lòng cũng rất hoảng hốt.

Nếu không phải bị dồn vào chỗ chết, sao Triệu Khách lại dùng cách bị động như vậy.

Nhưng sự quy phục của Heo mập đã hoàn toàn giải quyết lo lắng lớn nhất trong lòng hắn, nắm giữ mạng Heo mập còn vững vàng hơn bất kỳ khế ước gì.

“Này, ba người các ngươi.”

Ngay lúc này lại nghe thấy một tiếng quát lớn truyền đến từ nơi xa.

Heo mập ngạc nhiên, nhanh như tia chớp thu tinh hoa long mạch trên tay vào sách tem, ánh mắt nhìn thoáng qua, sau khi thấy người đến trong lòng cũng trở nên nặng nề: “Hỏng bét!”

Nhìn người đến, nhịp tim của Heo mập không khỏi đập nhanh hơn.

Âu Dương Xu!

Ấn tượng của Heo mập với tên này thật sự kinh khủng đến không có biên giới.

Sau khi tên Tề Lượng này trải qua chuyện kia bỗng dưng thu hoạch được điểm bưu điện to lớn, lúc bọn họ rời khỏi ngôi mộ kia lại im hơi lặng tiếng thôn phệ mấy con tem.

Theo sự quan sát của Heo mập, ít nhất Tề Lượng đã hoàn thành tích lũy ban đầu của người đưa thư trung cấp, tiêu hóa hết tem tổ hợp quan trọng nhất của mình, hơn nữa đã có ít nhất hai hạng năng lực tăng đến trình độ nhị giai.

Có thể nói dựa vào đặc tính của hệ Thánh quang, đây cũng là môt tiểu cao thủ.

Nếu gặp được người đưa thư bị năng lực hệ thánh quang khắc chế, hoàn toàn có thể chống cự chính diện với người đưa thư tam giai lại không rơi vào thế yếu.

Nhưng đối mặt với tên cao thủ thổ dân bản địa Âu Dương Xu đột nhiên giết ra, gần như không có sức đánh trả.

Lúc ấy Heo mập nhìn rất rõ ràng, tên này dùng ba chiêu đã đánh Tề Lượng nôn ra máu, từ đầu đến cuối Thánh quang chùy, Thánh quang thuẫn của Tề Lượng cũng không thể đụng tới hắn ta chút nào, ngay cả thủ đoạn giữ nhà Tuẫn đạo giả cũng không kịp thi triển đã bị bắt sống.

Có thể thấy thực lực khủng bố đến thế nào.

Nhưng điều khiến Heo mập càng thấy sợ hãi hơn là ngày đó tên này đã tận mắt thấy mình, lần này gặp mặt chính diện khiến trong lòng Heo mập run rẩy.

Chạy cũng không phải, trốn cũng không đúng, da thịt trên mặt cứng đờ.

Không biết Âu Dương Xu tìm đâu ra một con lừa đen thui, cưỡi trên lưng lừa như Trương Quả Lão.

Hắn ta cưỡi lừa đi tới lại không để ý đến Heo mập, mà nói với Triệu Khách: “Dán xong lệnh truy nã chưa?”

Lúc nói lời này, chỉ thấy Âu Dương Xu ném cho Triệu Khách một túi tiền nhỏ và một tờ giấy: “Tiếp theo ngươi đi mua đầy đủ những thứ này, tên này theo ta về trước, đi quét dọn chuồng heo.”

Nói xong chỉ tay vào Vương Ma Tử, ra hiệu Vương Ma Tử theo hắn ta rời đi.

Triệu Khách nhìn bản danh sách, bên trên ngoại trừ một ít rau xanh trái cây còn có một ít vải vóc.

Hiển nhiên, Âu Dương Xu thật sự sợ Triệu Khách lại mài dao xoèn xoẹt với đồ nhi của mình, đặc biệt để Triệu Khách đi mua sắm một ít nguyên liệu nấu ăn.

Về phần vải vóc, Triệu Khách đoán là làm quần áo cho Gia Ngọc.

Hôm qua, Triệu Khách nghe Âu Dương Xu phàn nàn quần áo trên người Gia Ngọc chỉ được mẽ ngoài, căn bản không thể luyện võ.

“Đợi chút!”

Thấy hình như Âu Dương Xu muốn đi, Triệu Khách vội vàng tiến lên trước, đưa tay chỉ Heo mập đang cúi đầu sau lưng, mỉm cười nói: “Tên này vừa nợ ta một số tiền lớn, nói chỉ có thể làm công trả nợ cho ta. Xu gia, phiền ngươi đưa hắn quay về, coi như có người trợ giúp ta làm việc.”

Bình Luận (0)
Comment