“Không, thật, tin tức chắc chắn trăm phần trăm, nghe nói vị nhân vật lớn này gọi là cái gì… Không nhớ nổi, nhưng dù sao lúc tiểu cữu tử của ta phục vụ bên cạnh thành chủ, đã nghe được đây là một tài chủ lớn.”
Tiểu nhị vừa nói xong, lại nghe cách đó không xa có người gọi: “Này, tiểu nhị, hôm nay làm gì thế, sao lại nhiều côn trùng như vậy.”
“Đúng vậy, gọi chưởng quỹ của các ngươi ra đây, đốt nhiều hương một chút, nhiều côn trùng như vậy nhìn rất khó chịu.”
Triệu Khách nghe vậy liếc nhìn xung quanh, đúng là xung quanh trà lâu có một vài con côn trùng, tuy không nhiều nhưng nhìn kỹ không khó phát hiện ở rất nhiều nơi đều có một vài côn trùng nhỏ không gọi nổi tên.
Thấy thế, trong lòng Triệu Khách khẽ dao động, không khỏi nhớ đến trước đó Lộ Hạo nói đoàn trưởng Tri Chu đoàn là người đưa thư hệ trùng.
Còn đặc biệt đưa cho hắn một cái túi thơm có thể xua đuổi côn trùng bám lên người.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách hơi nhíu mày, vốn đang dự định tiêu chút tiền, lần này lại không cần nữa.
Tiểu nhị đứng bên cạnh liên tục đáp lời, quay đầu nhìn về phía ngân bối trên tay Triệu Khách.
“Khách quan, tin tức của ta rất chắc chắn, nghe nói bọn họ còn đang tìm một… Hình như là một tên đầu bếp, nhưng ta cũng không biết cụ thể.”
Lúc tiểu nhị nói chuyện còn đưa tay ra lấy ngân bối trên tay Triệu Khách.
Nhưng Triệu Khách đã nắm chặt tay, ánh mắt quái dị nhìn về phía tiểu nhị: “Ngươi làm gì?”
Tiểu nhị: “…”
“Sao nào, chẳng lẽ ngươi muốn cướp tiền?” Triệu Khách cố ý cao giọng, khiến ánh mắt của người trong trà lâu đều nhìn sang.
Trong chốc lát, vẻ mặt tiểu nhị cứng đờ lúc xanh lúc trắng, tay còn dừng lại giữa không trung, bị mọi người nhìn chằm chằm cũng hơi hoảng hồn.
Chẳng lẽ không phải mình nói tin tức, sẽ thưởng số tiền này cho mình??
Điều này…
Sao ngươi lại không hành động theo lẽ thường chứ??
“Không không không… Không phải, khách quan, không phải ngươi đang nói đùa chứ, ôi, ngươi… Ôi chao… Đây… Đây không phải tiền thưởng cho ta sao?”
Triệu Khách cười lạnh, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Tên hỏa kế nhà ngươi thật gian xảo, ta hỏi ngươi có chuyện mới mẻ gì đã cho ngươi hai bối tệ, ngươi lại còn nhớ nhung tiền trên tay ta, ngươi cho rằng những tin tức này làm bằng vàng, bằng bạc à.”
“Chưởng quỹ, ngươi tuyển tiểu nhị kiểu gì thế.”
Người trong quán trà vốn đang xem trò hay không chê lớn chuyện, nơi này có trà có điểm tâm, chỉ thiếu chút trò hay, lúc này cũng ồn ào theo.
Chưởng quỹ thấy thế cũng ngồi không yên, vội vã đi tới, không nói hai lời đã tát cho tiểu nhị hai cái.
Vành mắt tiểu nhị đỏ lên, hơi uất ức chỉ vào Triệu Khách: “Không phải, chưởng quỹ, hắn, là hắn…”
“Là ta cái gì, mấy thứ ngươi nói cũng gọi là chuyện mới mẻ?”
Triệu Khách tùy tiện đứng lên, ánh mắt nhìn quanh, sau khi thấy ánh mắt mọi người tập trung vào mình lại vén tay áo lên.
“Ta cũng không nhỏ mọn như ngươi, mọi người nghe ta nói, để ta kể cho mấy chuyện mới mẻ.”
Triệu Khách nói xong giẫm một chân lên ghế đẩu: “Ta đã nghe cai tù nói, những kẻ ngoại lai này đều muốn tìm một người.”
Triệu Khách nói đến đây còn cố ý thừa nước đục thả câu, không nhanh không chậm uống một ngụm trà, lúc này bị mọi người vặn hỏi mới chậm rãi mở miệng.
“Nghe nói có một tiểu cô nương, đây cũng không phải tiểu cô nương bình thường, tiểu cô nương này là một bộ hoạt thi.”
Triệu Khách càng nói càng huyền ảo, mọi người bĩu môi, tiểu nhị kia càng không phục nói: “Nói bậy, xác chết sao có thể sống lại chứ.”
“Ta không nói bậy, nghe nói cai tù chính tai nghe được những kẻ ngoại lai bị bắt vào nói, nói cái gì mà long mạch bố trận, âm dương là cục, tiểu nữ hài đoạt long thai trọng sinh.”
Triệu Khách hơi sửa đổi tình huống mà hắn và Vương Ma Tử gặp được Gia Ngọc, coi như một câu chuyện càng nói càng huyền ảo.
Đám người nghe vậy đã không quan tâm đây là thật hay giả, chỉ coi như một câu chuyện xưa.
Thấy đã nói đủ, ánh mắt Triệu Khách nhìn lướt qua những côn trùng xung quanh trà lâu, phát hiện không biết đám côn trùng này đã bu vào xung quanh hắn từ lúc nào.
Nhưng hình như vì cái túi thơm mà Lộ Hạo đưa cho hắn, nên bọn chúng không dám tới gần.
Thấy thế, lỗ tai Triệu Khách khẽ nhúc nhích, lấy lý do đi nhà xí để xoay người rời khỏi trà lâu.
Vừa rời khỏi trà lâu, trong mắt Triệu Khách đã hiện ra một sợi ánh sáng kỳ dị, thân thể áp sát vào khe hở một ngã rẽ.
Quả nhiên, cũng không lâu lắm đã thấy một đám người đưa thư ăn mặc khác với dân bản xứ nhanh chóng đi vào trà lâu.
Thấy thế, Triệu Khách nhanh chóng xé rách ria mép trên mặt, lấy khăn trùm đầu xuống.
“Cắn câu!”
Tuy dùng Gia Ngọc làm mồi nhử không tử tế lắm, nhưng Triệu Khách tin tưởng không có một người đưa thư nào có thể bỏ qua phát hiện kinh người như thế.
Một bộ xác cổ thần bí còn sống, nếu có thể mang ra khỏi thần bí chi địa, điều này đủ để tạo ra một sự chấn động kinh khủng.
Tin tưởng chắc chắn những nhân vật lớn cao cao tại thượng đó sẽ chạy theo như vịt, không tiếc bất cứ giá nào tranh đoạt.
Về phần tin tức mà hắn ném ra là thật hay giả, chỉ cần tùy tiện đến đại lao hỏi một chút cũng không khó để xác nhận mọi chuyện.