Huống hồ, Triệu Khách nghi ngờ Camilleri chắc chắn chưa nói thật với hắn, còn có chuyện lén gạt hắn, vừa hay nhân cơ hội này hoàn toàn kéo Đại Dương Mã Camilleri này xuống nước.
Trong điện cửu tinh Phù Vân thành, thủ lĩnh ba đoàn đội tập trung lại.
Hai nam một nữ, thoạt nhìn tuổi tác hai nam nhân khá lớn, nhưng cá tính rất rõ ràng.
Một mái tóc mào gà màu băng lam trông có chút phong cách dân chơi nửa mùa, hết lần này tới lần khác lại phối hợp với đồ tây, nhìn thế nào cũng hơi dở dở ương ương.
Nhưng chỉ cần nghe nói đến danh tiếng của Băng Tiếu, không khó liên tưởng đến đoàn trưởng Băng Tiếu đoàn tự xưng chàng trai mùa đông, Thiệu Băng.
“Hít phù…”
Điếu xì gà trong tay lúc sáng lúc tối, khuôn mặt tang thương bị bao phủ bởi khói thuốc lộ ra chút lười biếng, dưới cằm là một hàng râu dày, nhìn kỹ không khó nhận ra hình như trong hàng râu có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Chỉ thấy một con côn trùng màu đen thò ra từ trong hàng râu, tham lam hút lấy mùi thơm xì gà trong không khí.
“Một bộ xác cổ còn sống, là một tiểu nữ hài?”
Cam Hoa nói xong, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân bên cạnh.
Trong không gian khủng bố, địa vị của nữ nhân cũng không mạnh nhưng nếu là cấp bậc người đưa thư trung cấp này, bản thân một nữ nhân đã đại diện cho nguy hiểm
Có thể chống đỡ qua giai đoạn hạ cấp mà không biến thành cái gọi là đồ chơi, hoàn thành sự tích lũy ban đầu, vậy chắc chắn tâm trí và thủ đoạn của nữ nhân này không thể coi thường.
Cũng như vị thiếu phụ này mặc váy dài màu đen, như có như không để lộ ra một đóa hoa hồng trên da thịt trắng nõn ở trước ngực, trong lòng Cam Hoa cũng sẽ kiêng dè ba phần.
“Tin tức chắc chắn chứ?”
Thiếu phụ khẽ nhếch khóe miệng, nhấc bắp đùi thon dài lên, có thể thấy dưới làn váy dài xẻ tà là chiếc tất lưới tràn ngập sự dụ dỗ, cùng với nơi thầm kín ở chỗ sâu khiến người ta có những ảo tưởng đen tối.
Tin tức quá kinh người, gần như không có cách nào tưởng tượng nổi, cũng không phải chưa từng nghe nói tin đồn như thế.
Thậm chí Tri Chu là một trong những đoàn đội lâu năm, đã từng gặp được một vài ví dụ giống với xác cổ sống lại.
Khi đó Tri Chu mới chỉ là đoàn đội khá thấp kém, Cam Hoa tận mắt thấy mười hai đoàn đội cường đại của thời đại đó, trong tình huống tử thương gần nửa mới may mắn đánh chết bộ xác cổ kia.
Nhưng sau này mười hai đoàn đội trong trí nhớ của Cam Hoa cũng dần mờ đi trong trí nhớ của hắn ta.
Nếu không phải tin tức này thật sự quá kinh người, có lẽ Cam Hoa sẽ mang tính lựa chọn quên mất đoạn lịch sử này, dù sao đây không phải một đoạn trải nghiệm khiến hắn ta thấy vui vẻ.
“Lúc chúng ta chạy đến quán trà, hình như đối phương đã nhận ra nên nhanh chóng rời đi, trên người hắn có thuốc bột xua đuổi côn trùng, ta không có cách nào đuổi theo hắn.”
Sau khi Cam Hoa nói rõ ràng chi tiết, lại nói hắn ta đã đến phòng giam hỏi thăm những người đưa thư bị nhốt lại, phần nào đó xác nhận được tin tức này.
Nhưng dường như không có ai thật sự gặp được tiểu nữ hài kia.
“Hừ, chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, ta còn tưởng rắc rối lớn đến mức nào.”
Thiếu phụ khinh thường cười lạnh, loại thủ đoạn đục nước béo cò này cũng chỉ là trò trẻ con ở trong mắt nàng.
Thiệu Băng càng nhàm chán giơ cánh tay lên, hoàn toàn không có hứng thú với chuyện này.
“Ta mặc kệ, dù sao ta chỉ phụ trách phong tỏa đường ra, ta mặc kệ chuyện khác.”
Cam Hoa gật đầu: “Bất biến ứng vạn biến đi, dù sao ý của bên trên chỉ để chúng ta phong tỏa đường ra, ta cũng chẳng muốn quản chuyện còn lại.”
Lúc nói lời này, ba người dần đứng lên, không định lằng nhằng với chuyện này nữa.
Về việc phong tỏa đường ra này, dù bọn họ là những đoàn đội lâu năm cũng không dám có chút sai lầm nào.
Ở một chỗ khác, trên Hôn Vân đảo.
Triệu Khách bưng đồ ăn lên bàn, đều là một vài món ăn đơn giản nhưng hương vị lại cực kỳ tốt.
Điều này khiến Âu Dương Xu càng ngày càng hài lòng với tên đầu bếp Triệu Khách này, a, đương nhiên ngoại trừ việc tên này không có chuyện gì lại tập trung ánh mắt vào những đồ đệ kia của mình.
“Nào, cái đùi gà này cho ngươi, ăn xong phải nhớ học thuộc lòng tất cả khẩu quyết mà ta dạy ngươi, có biết không?”
Âu Dương Xu gắp một cái đùi gà vào bát của Gia Ngọc, vẻ mặt càng ngày càng yêu thương Gia Ngọc.
Hai ngày qua hắn ta cẩn thận quan sát, phát hiện Gia Ngọc đúng là kỳ tài ngàn năm khó gặp, hôm qua dạy bảo một số thủ pháp, Vương Ma Tử còn chưa hiểu rõ bí quyết trong đó, kết quả Gia Ngọc nhìn thoáng qua đã nắm giữ tinh túy.
Đối với một võ si như Vương Ma Tử mà nói, đây đúng là sự dày vò trăm móng vuốt cào tim, đồng thời trong lòng cũng thấy ngạc nhiên với thiên phú của Gia Ngọc, thật sự quá biến thái.
Chẳng trách Kiều Tam nói đây là tạo hóa thiên địa, có tiềm năng trở thành người đưa thư cao cấp.
Lúc đầu Vương Ma Tử không tin, cảm thấy đây là nói điêu.
Nhưng bây giờ…
Không thể không thừa nhận đối mặt với yêu nghiệt có thiên tư này, mình trông như một kẻ ngu ngốc.
“Đã nhớ.”
Câu trả lời của Gia Ngọc khiến khuôn mặt Âu Dương Xu hồng hào.