Triệu Khách thấy thế đưa tay đẩy nhẹ Camilleri, dùng ánh mắt ra hiệu, lại mở miệng hướng dẫn Gia Ngọc: “Bản lĩnh của Xu gia đúng là xuất thần nhập hóa, Gia Ngọc, đây là cơ hội tốt để ngươi học tập bản lĩnh, nhanh chóng cầm chén rượu này lên làm lễ bái sư với Xu gia.”
Lần này Triệu Khách vỗ mông ngựa thật sự đã đánh vào trái tim Âu Dương Xu, nhìn Triệu Khách càng nhìn càng thuận mắt.
Gia Ngọc hơi ngạc nhiên nhưng không mở miệng, ánh mắt lại nhìn về phía Camilleri.
“Gia Ngọc, bây giờ bên ngoài có rất nhiều người xấu, ngươi không học giỏi một chút, sao có thể bảo vệ tỷ tỷ, đúng không.”
Gia Ngọc nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm có.
Ánh mắt nhìn về phía Camilleri, phát hiện Camilleri không nói chuyện nhưng ánh mắt đầy vẻ chờ mong, cuối cùng Gia Ngọc vẫn ngoan ngoãn hành lễ bái sư với Âu Dương Xu.
Lần này Âu Dương Xu thật sự không ngậm miệng được, chợt trong mắt hiện ra tia sáng lạnh, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách: “Bắt đầu từ ngày mai giết chết tất cả những gà vịt heo chó kia đi, đồ đệ của Âu Dương Xu ta chắc chắn phải là độc nhất thiên hạ.”
“Ầy??”
Triệu Khách ngạc nhiên, không hiểu tên Âu Dương Xu này nghĩ như thế nào, trước đó còn lo lắng hắn vung dao với đồ nhi của mình, bây giờ Gia Ngọc vừa cúi đầu nhận sư, Âu Dương Xu đã muốn hắn làm thịt tất cả những thứ được gọi là đồ đệ này.
Thật ra điều này cũng không khó hiểu, cũng giống như một tác giả bị vùi dập giữa chợ, mấy quyển sách bị vùi dập giữa chợ không phải thái giám cũng là một mớ bòng bong.
Kết quả lại có một bản thành thần, đồng thời càng viết càng tốt, vậy tất cả những thứ viết trước đó sẽ thành lịch sử đen, tất nhiên hận không thể để tất cả các trang web xóa bỏ những lịch sử đen kia mới được.
Âu Dương Xu cũng là như thế, trước đó Gia Ngọc chưa bái sư, Âu Dương Xu cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng sau khi được thấy một hạt giống tốt thiên phú tuyệt đỉnh như Gia Ngọc, đương nhiên Âu Dương Xu sẽ phải dốc hết sức bồi dưỡng, hắn ta cũng không còn tâm trạng để ý đến những gà vịt heo chó đó nữa.
Huống hồ, đồ đề của mình đi ra ngoài, chẳng lẽ còn phải bị những người khác chế giễu vì có những sư huynh đệ gà vịt heo chó đó sao?
“Vậy thì tốt, nhưng ngươi có thể giữ lại con lừa này cho ta không!”
Triệu Khách nói xong lại chỉ vào con lừa màu đen, thoạt nhìn con lừa này rất bình thường, nhưng sau khi Triệu Khách trở về mới được nghe nói sự bất phàm của con lừa này, cách mỗi một tháng con lừa này sẽ lột da một lần.
Thịt mới mọc da vừa non vừa tươi.
Triệu Khách có thể mặc kệ những thứ khác, nhưng Triệu Khách lại đặc biệt cảm thấy có hứng thú với con lừa này.
“Tùy ngươi!”
Âu Dương Xu cũng không quan tâm chút yêu cầu này của Triệu Khách, thấy Gia Ngọc đã ăn xong, lúc này lại lôi kéo Gia Ngọc nói: “Đi, hôm nay sư phụ dạy ngươi một tuyệt chiêu.”
Vương Ma Tử đứng bên cạnh nghe được hai chữ tuyệt chiêu, ánh mắt sáng ngời muốn đi theo nhìn một cái, nhưng nghĩ lại đành bỏ qua.
Cũng không phải Âu Dương Xu cố tình trốn tránh hắn ta, e rằng hắn ta chạy tới sẽ bị thiên phú kinh khủng của Gia Ngọc kích thích thật sâu giống như trước đó.
Sau khi nhìn Âu Dương Xu dẫn Gia Ngọc đi ra, vẻ mặt Camilleri dần trở nên nghiêm nghị: “Đáng chết, chẳng lẽ ngươi không muốn rời khỏi nơi này? Vậy phải kéo dài bao lâu?”
Camilleri không hiểu vì sao Triệu Khách đột nhiên thay đổi ý định, dường như cũng không vội rời khỏi nơi này, hoàn toàn trở nên trái ngược với thái độ nóng lòng rời đi trước đó.
Triệu Khách nhíu mày một cái, không quan tâm nói: “Dù sao bây giờ không đi được, ngươi xem Gia Ngọc học nhanh như vậy, biết đâu chỉ tốn mấy ngày là có thể học được một thân bản lĩnh.”
Đương nhiên Triệu Khách sẽ không nói cho Camilleri biết hiện tại tình hình bên ngoài như thế nào.
Trên thực tế, hắn còn nóng nảy hơn Camilleri, nhưng càng là lúc này càng phải vững vàng, Triệu Khách hiểu rõ hắn cần một cơ hội, một cơ hội để kéo Âu Dương Xu xuống nước.
“Heo mập đâu?”
Triệu Khách đột nhiên nhớ đến Heo mập, con hàng này làm xong việc đã không còn bóng dáng, ngay cả cơm cũng không ăn.
Vương Ma Tử gãi đầu, suy nghĩ một chút lại nói: “Hình như hắn làm xong việc đã tự chôn mình, nói là muốn hấp thu tinh hoa long mạch.”
Điều này cũng có thể hiểu được, đổi lại là hắn cũng sẽ như thế, nhưng điều này cũng nhắc nhở hắn một việc.
“Để ta đến đó.”
Triệu Khách nói xong đứng dậy rời đi, tìm một chỗ khá yên tĩnh lấy ra một thứ từ trong Không gian giới chỉ.
Đây chính là một cái tàn tháp thần bí mà đám người Kiều Tam đưa cho hắn.
Cái bảo tháp tàn khuyết này bị Triệu Khách thả trên tay, bảo tháp đã đứt gãy lại càng thiếu sót nghiêm trọng.
Đám người Kiều Tam lấy được thứ này lại không biết sự ảo diệu trong đó, chính vì chiếc bảo tháp này là một món đồ Phật môn, đương nhiên bọn họ sẽ không hiểu được sự ảo diệu trong đó.
Hiếm khi nào lại được rảnh rỗi, Triệu Khách cầm cái bảo tháp này ở trong tay bắt đầu nghiên cứu.
Hắn mặc niệm Bạch cốt quan niệm tưởng, vận chuyển Phật lực trong thân thể rót vào bảo tháp.
Trong chốc lát, chỉ thấy một sợi ánh sáng vàng trào ra từ trong bảo tháp, từng tiếng kinh Phật kỳ dị dần truyền vào trong tai Triệu Khách.